Chương 49: (Vô Đề)

Kỷ Tú Niên cụp mắt xuống, giọng nói hơi khàn đi: "Chu Lang..."

Biết là không thể tránh khỏi... Mọi chuyện cô ấy đều muốn hỏi cho ra nhẽ, tuyệt đối không chấp nhận sự mập mờ, cho qua.

Chu Lang im lặng mím chặt môi, cả người căng như dây đàn, chỉ có hàng mi là run rẩy.

Cô lặp lại câu hỏi đó một lần nữa, giọng nói trầm tĩnh: "An Dương, là con của ai?"

Giữa hai người họ, chắc chắn có một người đang nói dối.

Nhưng cô sẽ không đi hỏi Kỷ An Dương.

Cô sẽ không chất vấn, càng không trách cứ một đứa trẻ mười mấy tuổi có nói dối hay không.

Cô chỉ muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Kỷ Tú Niên.

Kỷ Tú Niên mím môi dưới.

Qua khóe mắt, nàng thấy Phương Tầm và Sầm Dao gần như chết trân tại chỗ, vẫn chưa rời đi.

Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình: "... Của tôi."

Thân hình Chu Lang khẽ chồm về phía trước, bàn tay đang ghì lấy nàng nhẹ nhàng di chuyển lên, lướt theo vành tai rồi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng điệu lạnh như băng: "Kỷ, Tú, Niên."

Kỷ Tú Niên quay đi, tránh né đầu ngón tay cô.

Ngón tay Chu Lang cứng lại giữa không trung, cô lùi lại một bước, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, chẳng biết là đang cười nàng hay cười chính mình.

Biết rõ câu trả lời sẽ là như vậy... tại sao mình vẫn cứ cố chấp không chịu từ bỏ?

Cô ngẩng đầu lên, gắng sức chớp mắt, như đang cố nén lại điều gì đó.

Rất nhanh sau đó, cô quay lại nhìn hai cô gái trẻ vẫn còn đứng cách đó không xa, rồi lại vội vàng thu ánh mắt về.

Cuối cùng, cô cũng buông tay.

Rồi xoay người bỏ đi.

Kỷ Tú Niên lùi lại một bước, cả người vô lực tựa vào bức tường lạnh lẽo.

Bàn tay vốn nắm chặt dần dần buông lỏng, trong lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi.

Nàng cố gắng bình ổn lại cảm xúc, bàn tay chống lên tường lấy lại thăng bằng, giọng nói khàn khàn: "Viện trưởng xong việc rồi sao?"

Phương Tầm lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: "À... chắc là sắp rồi ạ."

Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng: "Giúp tôi xin lỗi viện trưởng một tiếng, tôi... tôi về trước đây."

Phương Tầm lúng túng gật đầu: "Vâng ạ... Kỷ lão sư cô lái xe về cẩn thận nhé."

Trời ạ... đừng có mang cái bộ dạng hồn vía lên mây như thế chứ.

Chu Lang lang thang không mục đích trong khuôn viên Ninh Đại.

Vốn tưởng rằng ngọn gió lạnh có thể thổi tan đi sự nôn nao trong lòng, nhưng thực tế lại không phải vậy.

Bởi vì khuôn viên này có quá nhiều... quá nhiều ký ức.

Đi qua hồ Đông, cô lại nhớ về những ngày hai người ngồi bên hồ ngắm trăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!