Kỷ Tú Niên hoàn toàn chết lặng.
Nàng không ngờ An Dương lại chạm mặt Chu Lang ngay lúc này.
Môi nàng mấp máy.
Cổ họng bỗng nghẹn lại.
Ánh mắt nàng dán chặt vào Kỷ An Dương đang đứng ở cửa.
Cậu cúi đầu, vừa xấu hổ lại vừa mất mát, đôi tay nắm chặt lại vì căng thẳng, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Giống hệt như lần trước nàng đưa An Dương đến trường.
Khi đó An Dương vẫn chưa đổi họ, giáo viên gọi tên cậu, Trình An Dương. Sau đó khi lưu lại số điện thoại và tên của nàng, phát hiện nàng họ Kỷ, cô giáo đã cười hỏi, nàng là gì của đứa bé.
Lúc ấy nàng còn chưa kịp trả lời, cậu bé cõng chiếc cặp sách to sụ, đôi mắt trong veo, đã giành lời trước: "Là... dì cho ở nhờ ạ."
Sợ nàng khó xử, sợ nàng do dự.
Nhưng khi cậu vừa nói xong, những đứa trẻ khác theo bản năng nhìn sang, cậu lại lo lắng cúi gằm mặt xuống.
Kỷ Tú Niên không nói gì, chỉ cười với cô giáo một cái.
Làm xong thủ tục đi ra ngoài, trời đã đổ mưa.
Cậu cõng chiếc cặp sách quá khổ, che một chiếc ô cũng quá khổ, trông chơ vơ và lạc lõng.
Giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Đêm đó nàng mất ngủ. Nàng đã đưa ra một quyết định, và rất nhanh sau đó đã đổi họ cho An Dương.
Từ đó về sau, An Dương mang họ của nàng. Về mặt pháp lý, An Dương mãi mãi là con trai của nàng. Giống như lời nàng đã hứa trước giường bệnh của người bạn thân, nàng sẽ không để thằng bé phải chịu sự khó xử như vậy nữa.
Chu Lang hỏi lại một lần nữa: "Thằng bé là gì của cô?"
Kỷ Tú Niên thở ra một hơi, như thể vừa đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn: "là con trai của tôi."
Như vậy cũng tốt... Rốt cuộc thì, giữa hai người họ cũng khó mà tiến thêm một bước nào nữa.
Chu Lang lại như nghe được một câu chuyện nực cười, khóe môi cô nhếch lên, thoáng một nụ cười, nhưng rồi nụ cười ấy lại đông cứng lại.
Cô quay đi, ánh nước trong đáy mắt lóe lên rồi vụt tắt.
Cô nói: "Cô lừa tôi."
Nói xong, Chu Lang quay lại liếc nhìn Kỷ An Dương một cái. Dù có kinh ngạc và chấn động đến đâu, cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không trút giận lên một cậu bé mười mấy tuổi, vốn đã nội tâm và đa sầu đa cảm.
Cô xoay người bỏ đi, bước chân vừa vội vừa nhanh, làm đổ cả hai chiếc ghế, tiếng va chạm vang lên loảng xoảng.
Kỷ An Dương bị tiếng động đó làm cho giật mình. Cậu thiếu niên ngày thường trầm tĩnh, nội liễm là thế, giờ phút này cũng hoàn toàn bối rối: "Con có phải đã..."
... làm sai điều gì rồi không?
Kỷ Tú Niên mím môi dưới, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình. Nàng đỡ chiếc ghế bị đổ dậy, vừa mở miệng: "Con... cứ ngồi đây một lát..."
Âm cuối run rẩy.
Kỷ An Dương im lặng ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!