Cửa ải cuối năm cuối cùng cũng qua.
Được nghỉ đông, Chu Hưởng hiếm khi được ngủ nướng một bữa, lại bị người ta lôi tuột ra khỏi chăn. Cậu chẳng cần nghĩ cũng biết là ai: "Chị... làm gì thế! Em xin chị đấy, cho em ngủ thêm một lát đi!"
"Em nhìn xem mấy giờ rồi."
Chu Lang không hề lay chuyển, ra hiệu cho người giúp việc ôm hết chăn trên giường của em trai đi.
Cậu thiếu niên cuối cùng cũng miễn cưỡng bò dậy: "Em sai rồi, chị có gì căn dặn ạ?"
"Gọi cho An Dương, hỏi xin em ấy một chút thông tin cá nhân. Vốn dĩ định tự lái xe đi, nhưng giờ nghĩ lại chắc đi máy bay vẫn hơn... Nhạc Thành cần mua vé."
Chu Lang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút không tự nhiên.
Chu Hưởng: "Ồ!"
Cậu uể oải gọi điện cho Kỷ An Dương, giọng điệu hằn học: "Gửi cho mình thông tin cá nhân của cậu với người nhà cậu qua đây. Nhanh lên, không gửi là mình đánh cậu đấy."
"Sáng sớm đã lên cơn điên gì thế," Kỷ An Dương vẫn thong thả như thường, "Mình nghĩ rồi, mình vẫn tự đi một mình thôi..."
Chu Hưởng ngáp một cái: "Sao thế?"
"Không có gì... Giúp mình xin lỗi chị cậu một tiếng nhé."
"... Được thôi."
Cúp điện thoại, Chu Hưởng đưa di động cho chị: "Chị, dì của cậu ấy không đi nữa, thông tin của cậu ấy em vừa gửi thẳng cho anh Nhạc Thành rồi."
Chu Lang sững người: "Tại sao?"
"Cái này thì em chịu, An Dương không nói nhiều, em cũng không hỏi nhiều. Người ta đột nhiên không muốn đi nữa, chuyện bình thường mà chị. Thôi, em hỏi xong rồi, cho em ngủ tiếp một lát ."
Chu Lang mím môi, im lặng hồi lâu rồi mới sải bước xuống lầu.
Chu Đạt đang xem video mới của mấy người bạn cùng hội chơi cá, thấy con gái vội vã xuống lầu liền gọi lại: "Đi đâu đấy?"
"Con có việc ra ngoài," Chu Lang vừa nói vừa quàng khăn, "Ba, xe con để ở công ty rồi, chìa khóa xe của ba đâu, cho con mượn một lát."
"À, đây này."
Chu Đạt đưa chìa khóa cho cô, miệng lẩm bẩm: "Đây là loại cá gì nhỉ... Ừm, phải về thư phòng xem có sách nào viết về nó không, chưa thấy bao giờ."
Chu Lang lấy chìa khóa rồi đi thẳng.
Một kế hoạch vốn dĩ đã rất hoàn hảo... chỗ ở, cảnh điểm đều đã sắp xếp xong xuôi. Quan trọng hơn cả là cô đã tính toán kỹ lưỡng sẽ dùng chuyến đi này để nói rõ với Kỷ Tú Niên những chuyện trước kia. Bây giờ đột nhiên xảy ra biến cố, trong lòng cô dâng lên một cảm giác gấp gáp khó tả.
Tóm lại, bây giờ, ngay lúc này, cô phải gặp Kỷ Tú Niên.
Chiếc xe của Chu Đạt đã đi nhiều năm chưa đổi, trên xe vứt lung tung đủ thứ đồ lặt vặt.
Dây câu, chén trà, lá trà, kỷ tử...
Chu Lang mở cửa xe, nhìn khoang xe bừa bộn của cha mình, cố gắng nén lại sự mất kiên nhẫn, dọn dẹp qua loa một chút.
Một cuốn sổ nhỏ màu nâu rơi ra.
Cô nhận ra đây là cuốn sổ ghi chép quen thuộc của cha. Ông hồi trẻ từng bị tai nạn xe, trí nhớ có phần suy giảm, nên thường ghi lại những việc quan trọng để nhắc nhở bản thân.
Cô tiện tay nhặt cuốn sổ lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!