Ra khỏi nghĩa trang, Kỷ Tú Niên hỏi Kỷ An Dương: "An Dương, con định khi nào thì về nhà?"
Kỷ An Dương đáp: "Con... để con xem lại đã."
Kỷ Tú Niên dường như cuối cùng cũng sắp xếp lại được cảm xúc, bắt đầu nói đến chuyện của cậu: "Xem lại là bao lâu? Là định về hay không về? An Dương, từ nhỏ mẹ đã nói với con, nói chuyện phải rõ ràng, đừng nước đôi, cũng đừng dây dưa lằng nhằng."
Kỷ An Dương cúi đầu, vẻ mặt không tự nhiên: "Sắp nghỉ đông rồi ạ, trước kỳ nghỉ đông con sẽ về nhà. Lần trước con có nói với mẹ rồi, chuyện đi du lịch... mẹ vẫn đi chứ ạ? Trước chuyến đi con sẽ về thu dọn hành lý."
Giọng Kỷ Tú Niên vẫn bình tĩnh: "Chuyện này mẹ nhớ, mẹ đồng ý với con là vì đây là lần đầu tiên con đưa ra một yêu cầu như vậy, mẹ nhất định sẽ không từ chối. Nhưng sau chuyến đi chơi thì sao, con định ở lại nhà họ Đoạn luôn à?"
"... Để con nghĩ lại ạ."
Kỷ Tú Niên không ép cậu: "Con cứ suy nghĩ cho kỹ, trước Tết nghĩ xong rồi nói với mẹ. Mẹ sẽ tôn trọng suy nghĩ của con."
"Con biết rồi..."
Cậu thiếu niên mím môi, lại một lần nữa chìm vào im lặng, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng trời âm u xa xăm.
Đứng bên lề đường, Kỷ Tú Niên mở cửa xe: "Mẹ đưa con về, lên xe đi."
Kỷ An Dương lại không đồng ý, một hai đòi đi phương tiện công cộng: "Cũng muộn rồi, đưa con về rồi mẹ quay lại thì muộn lắm, trời tối lái xe cũng không an toàn."
Lúc cậu bướng bỉnh lên thì cố chấp vô cùng, mặc kệ Kỷ Tú Niên nói gì cũng không chịu lên xe. Hai người giằng co bên đường một lúc lâu, xe phía sau đã bấm còi inh ỏi, ra hiệu họ đang chặn đường.
Kỷ Tú Niên vỗ nhẹ lên vai An Dương, trong ánh mắt hiếm khi có sự trách móc: "Chúng ta đang cản đường người khác đấy."
Cậu thiếu niên quay đầu định xin lỗi người ta, nhưng một tiếng xin lỗi còn chưa kịp thốt ra, cửa kính xe đã hạ xuống. Không ngờ lại là người quen, cậu sững người rồi cười chào hỏi: "Chú Chu?"
Chu Đạt đến đây để viếng một người bạn cũ. Năm đó nếu không phải có người bạn ấy ngăn cản, e rằng ông đã làm ra chuyện bốc đồng trong lúc sắp phá sản... Chỉ tiếc là sức khỏe của người bạn già này không tốt, đã qua đời vì ung thư gan hai năm trước.
"An Dương?"
"Xin lỗi chú Chu, chúng con cản đường chú rồi, đi ngay đây ạ."
Chu Đạt mở cửa xe bước xuống: "Không sao, con đi cùng người nhà à..."
Nói đến nửa chừng, ông đột ngột dừng lại.
Ánh mắt ông dừng trên người Kỷ Tú Niên cách đó không xa, chau mày suy nghĩ một lát, rồi nhận ra nàng.
Ông đã từng gặp Kỷ Tú Niên không chỉ một lần, nhưng đó đều là chuyện của mười mấy năm về trước.
Không thể không thừa nhận, đây là một cô bé vô cùng ưa nhìn, giống như đóa dành dành thanh tú của mùa hạ, cao ráo, mảnh mai mà phóng khoáng.
Lần trước chỉ vội vàng liếc qua, ông còn chưa kịp nhìn rõ mặt nàng.
Bây giờ, ông có thể cảm nhận rõ ràng dấu vết của thời gian trên người nàng. Vẫn là vẻ nội liễm, trầm tĩnh ấy, chỉ là sự e thẹn khi gặp người lạ năm nào, giờ đã được thay bằng sự điềm đạm, rộng lượng của một người từng trải.
Kỷ Tú Niên cũng thoáng sững sờ... cuối cùng, xuyên qua màn sương của thời gian, dù tóc mai người đàn ông này đã điểm sương, nàng vẫn nhận ra ông.
Môi nàng khẽ động, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy gương mặt sa sầm của Chu Đạt, nàng bỗng bình tĩnh trở lại.
An Dương còn ở đây.
Dù có bao nhiêu chuyện, đặc biệt là những chuyện cũ năm xưa, cũng không cần thiết phải nói ra trước mặt một đứa trẻ.
Chu Đạt dường như cũng có ý đó, trước mặt An Dương không hề để lộ ra điều gì. Ông hỏi han cậu vài câu, rồi gật đầu với cậu: "Được rồi, con đi trước đi, chú còn có việc bận."
Kỷ An Dương chào tạm biệt ông rồi quay lại: "Vừa hay gặp ba của bạn học, con đã xin lỗi người ta rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!