Cuối tuần, Chu Lang ở nhà nghỉ ngơi được nửa ngày.
Thẩm San vừa tưới nước cho mấy chậu hoa cỏ, vừa cằn nhằn con gái: "Lang Lang, dạo này con cứ tối ngày bận bịu cái gì thế, chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Con tự đếm xem, tháng này về nhà được mấy lần? Hôm nay nếu không phải mẹ không cho ra ngoài, có phải con lại định đi từ sáng sớm không?"
Chu Lang đang trả lời email, đầu cũng không ngẩng lên: "Toàn chuyện công việc, có nói mẹ cũng lười nghe."
Chu Đạt đang chuẩn bị ra cửa đi câu cá, quay lại nhìn con gái một cái, muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ rồi lại im lặng.
Còn bận cái gì nữa... Vốn dĩ công việc đã đủ nhiều, con bé còn ngày nào cũng không có việc gì lại chạy đến Ninh Đại, thật tưởng ông không biết chắc.
Ông vừa mở cửa, Chu Hưởng đã mang cặp sách đi vào: "Ba, mẹ, con về rồi."
Kỷ An Dương rất lễ phép: "Chào chú, chào dì ạ."
Chu Đạt vỗ vai Kỷ An Dương: "An Dương đến chơi à, lát nữa hai đứa lại đi học guitar sao? Thầy giáo dạy có tốt không?"
Chu Hưởng cắn một miếng táo: "Đừng nhắc nữa ba, chán lắm. Ơ, chị hôm nay cũng ở nhà à."
Chu Lang vỗ vỗ lên ghế sô pha, đợi em trai ngồi xuống, cô mới đưa tay véo tai nó: "Bảo em với An Dương cùng nhau học hành cho tốt, lên lớp cho tử tế, mà em cứ suốt ngày kêu cái này chán, cái kia chán, rốt cuộc thì em làm được cái gì?"
Thẩm San cũng có hẹn đi spa với bạn, vội vàng ra ngoài, trước khi đi còn không quên mắng con trai: "Cứ như trẻ con không lớn được, nhìn cái bộ dạng của con xem, sau này biết làm thế nào!"
"Thì chẳng phải còn có chị con sao!"
Chu Lang tức giận trỏ vào trán em trai: "Em còn không biết xấu hổ mà nói."
"Thì cũng là do chị chiều hư em thôi."
Cậu thiếu niên vẫn cười hì hì, chẳng hề để tâm.
Chu Lang nhìn em trai, ánh mắt dịu lại: "Đi đi, đi học đàn của em đi."
Nói xong, cô lại gọi An Dương: "An Dương lát nữa có qua ăn cơm không? Nếu có thì để chị bảo người làm thêm hai món nhé."
Kỷ An Dương mặc một chiếc áo hoodie màu xanh đen trông khá mỏng manh, tai nghe màu trắng vắt trên cổ, cậu cười từ chối: "Dạ không cần đâu ạ, lát nữa tan học em về thẳng nhà luôn. Em cảm ơn chị."
"Cũng được... Chuyện đổi lịch đi chơi sang nghỉ đông, A Hưởng nói với em rồi chứ?"
"Dạ, cậu ấy nói rồi."
"Vậy chị chuẩn bị đặt khách sạn, ừm... đặt cho bốn người nhé?"
"Dạ, vâng."
Chu Lang vẫy tay: "Vậy hai đứa đi đi."
Chu Hưởng ôm đàn guitar đi thẳng, cánh cửa đóng sầm lại.
Kỷ An Dương cõng cây đàn của mình, đi chậm hơn Chu Hưởng một chút, đột nhiên hỏi: "Chị của cậu có phải tên là Chu Lang không?"
"Đúng rồi, sao thế?"
"Không có gì... thuận miệng hỏi thôi."
Kỷ An Dương nhớ mang máng đã nghe Chu Đạt gọi cái tên này một hai lần.
Vừa rồi bỗng dưng nhớ lại, có lần người em họ của ông bố danh nghĩa kia của cậu gọi điện tới, cũng nhắc đến cái tên này. Cậu không nghe rõ họ nói chuyện gì, nhưng giọng điệu thì không hề tốt đẹp... Hơn nữa, ấn tượng của cậu về người cô này cũng chẳng tốt đẹp gì, nên cậu đã ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Chỉ là lần đó cậu không hiểu được gì... quyết định sẽ nghe ngóng thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!