Bị mắng là chó một cách vô cớ, Chu Lang đương nhiên muốn tìm nàng tính sổ cho ra nhẽ.
Thế nhưng cô không ngờ, cuộc họp vừa kết thúc, Kỷ Tú Niên đã vội vã rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng họp, Kỷ Tú Niên lập tức khoác áo choàng trắng, đội mũ dạ mềm màu đen. Một tay nàng siết chặt đai lưng, chân đã vội vã bước đi.
Chu Lang đuổi theo, chặn người lại, cười tủm tỉm hỏi: "Giáo sư Kỷ, cô mắng ai là chó đấy?"
Kỷ Tú Niên ngoảnh mặt đi: "Vậy chứ tôi biết nói gì bây giờ?"
Vành tai trắng như tuyết ẩn dưới vành mũ mơ hồ nóng lên.
Lúc này đây, nàng thực sự không muốn đối mặt với Chu Lang một chút nào.
Chu Lang nghĩ một lát, rồi quyết định không đôi co với nàng về chuyện này nữa.
Dù sao thì tối qua... đúng là cô có hơi "chó" thật.
Thấy cô im lặng, Kỷ Tú Niên lại càng bước nhanh hơn, chỉ vài ba bước đã bỏ cô lại phía sau.
"Còn đau không?"
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định hỏi.
Kỷ Tú Niên ngoái đầu nhìn lại cô một cái, ánh mắt ấy sâu thẳm lạ thường.
Vừa như trách móc cô tối qua tự dưng cắn người, lại vừa như... ẩn chứa một lời oán giận muốn nói lại thôi.
Chu Lang ngẩn ra một lúc.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng vài giây, vẫn không thể nghĩ thông được ánh mắt kia rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
Chỉ cảm thấy trái tim mình vừa hẫng đi một nhịp.
Cô lái xe rời khỏi Ninh Đại, vừa hay nhận được điện thoại của em trai.
"Lại gây chuyện ở trường à?"
"Chị... chị nói gì thế, ngoài gây chuyện ra thì em không thể làm được việc gì tốt hay sao?"
"Ừm, thế em đã làm được việc tốt gì nào?"
"Lúc chơi bóng em có kéo một bạn, bạn ấy không sao, còn em thì bị trật chân, bầm tím phần mềm thôi... Không có gì to tát cả, chỉ là muốn nói kế hoạch đi chơi Tết Nguyên Đán chắc phải hoãn lại rồi."
Chu Lang thở phào một hơi: "Sau này em nói chuyện có thể đừng thở hổn hển có được không, sớm muộn gì cũng bị em dọa chết khiếp. Được rồi, chuyến đi chơi lùi lại nửa tháng, vừa hay lúc đó các em cũng được nghỉ đông... À đúng rồi, em nhớ hỏi An Dương... xem dì của em ấy có đi cùng được không? Để chị còn sắp xếp cho Nhạc Thành đặt vé."
Cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia nói gì đó, rồi mới trả lời: "Được ạ, cậu ấy đang ở cạnh em, nói là được."
Chu Lang: "Ừ, chị biết rồi."
Cô muốn đưa Kỷ Tú Niên hoàn toàn vào kế hoạch của mình.
Cô muốn nói cho nàng biết, về chuyện kết hôn.
Trong một chuyến đi dài, thế nào cũng sẽ tìm được một thời điểm thích hợp, để hai người có thể một mình đối diện với nhau...
Đến nhà họ Đoạn muộn hơn một chút so với giờ hẹn, Kỷ Tú Niên nói: "Xin lỗi, ở trường có việc nên tôi đến muộn."
Đoạn Gia Diệc đã đứng chờ ở ngoài cửa, anh ta cầm lấy cây đàn guitar và mấy cuốn sách từ trên xe của nàng: "Không sao đâu, giáo sư Kỷ rất đúng giờ, tôi cũng vừa mới ra thôi. Lần sau có chuyện như vậy, cô cứ nói với tôi một tiếng, tôi lái xe qua lấy là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!