Chương 43: (Vô Đề)

Chỉ trong một khoảnh khắc, lý trí đã kịp ngăn cô lại.

Chu Lang quay đầu đi, nặn ra một câu chẳng hề ăn nhập: "Hay để tôi xem chỉ tay cho cô nhé?"

"... Xem chỉ tay?"

"Sao nào, không tin tôi à? Tôi có người bạn chuyên xem tướng tay cho người khác, cũng học lỏm được chút ít đấy."

Giọng Kỷ Tú Niên nghe khô khốc: "Xem tướng tay gì chứ, cô buông ra đi... bao nhiêu người đang nhìn kìa."

Nàng chỉ thuận miệng nói vậy, nào ngờ ba chữ "bao nhiêu người" lại chọc đúng vào mạch ngầm nổi loạn của Chu Lang.

Vốn dĩ đã định buông tay, Chu Lang bỗng siết chặt lấy đầu ngón tay nàng, đưa lên môi, rồi cắn xuống!

Kỷ Tú Niên "ưm" lên một tiếng, đôi mắt bất giác mở to, trong vài giây, nàng hoàn toàn không thốt nên lời.

Chu Lang dùng răng cắn nhẹ lên đốt ngón trỏ của nàng.

Hành động vừa tùy hứng lại vừa táo bạo, ánh mắt thì dứt khoát và phóng khoáng.

Giống hệt như con người cô, ngày thường có thể nghiêm túc bao nhiêu, thì khi nổi điên lên lại có thể cuồng nhiệt và bất chấp bấy nhiêu... Bao nhiêu năm qua vẫn luôn là như vậy, chưa từng thay đổi.

Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại dường như cảm thấy mình vừa cắn hơi mạnh, như để bù đắp, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, dịu dàng như đang nếm miếng kem đầu tiên của mùa hạ.

Tuyết lúc rơi lúc tạnh, những tinh thể băng sáu cạnh xoay tròn giữa không trung rồi đáp xuống.

Ven đường xe cộ vẫn ngược xuôi, người đi bộ vẫn vội vã.

Ánh đèn rực rỡ, phố xá ồn ào, náo nhiệt.

Vậy mà Kỷ Tú Niên lại có cảm giác mình rơi vào một cõi mộng mị không tên.

Bờ môi đỏ, ngón tay trắng ngọc, và hơi ấm đang truyền đến từ đầu ngón tay.

Rõ ràng trước mắt chỉ có mỗi Chu Lang, nhưng tai nàng lại nghe rõ mồn một tiếng người qua đường trò chuyện, tiếng cười nói, cả những bước chân vội vã.

Và rồi, nàng bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Chẳng biết là tức giận hay sự tỉnh táo đã chiếm thế thượng phong, gò má thanh tú của nàng ửng lên một màu hồng rực rỡ: "... Cô cắn tôi làm gì?"

Chu Lang nhìn thấy ánh nước long lanh trong đôi mắt trong veo của nàng, chút lý trí cuối cùng níu cô lại. Cô bặm môi, cắn thêm một cái thật mạnh lên đầu ngón tay nàng, để lại một dấu răng vừa sâu vừa rõ, rồi mới chịu buông tay. Lùi lại một bước, cô cười một nụ cười cực kỳ đáng ghét: "Tối qua tôi nằm mơ, trong mơ cô cắn tôi một cái. Vừa rồi bỗng dưng nhớ lại, đương nhiên là phải trả thù rồi."

Nói hươu nói vượn một cách cực kỳ nghiêm túc.

Thế nhưng Kỷ Tú Niên lại cảm thấy... chuyện này hình như đúng là kiểu mà Chu Lang có thể làm thật.

Trước đây cũng đã từng như vậy.

Có lần Chu Lang nằm mơ, thấy nàng nhận lời tỏ tình của một nam sinh, thế là cô cứ lẩm bẩm một mình mấy ngày liền, ấm ức tủi thân, nhưng không dám để nàng phát hiện.

Cách đó không xa vọng lại tiếng của Hách Thư Du: "Chu Lang! Kỷ lão sư!"

Kỷ Tú Niên vội giấu tay ra sau lưng, bước về phía Hách Thư Du.

Hách Thư Du cười với Kỷ Tú Niên, giọng có chút áy náy: "Xin lỗi Kỷ lão sư, sớm biết thế này đã không mời cô đến."

Nói xong, anh ta lườm Chu Lang một cái. Đều tại cái người này, cứ một hai phải bắt anh gọi cả Kỷ Tú Niên đi cùng.

Hàng mi Kỷ Tú Niên buông xuống, dưới ánh đèn đường trông nàng có một vẻ đẹp mong manh đến lạ: "Không sao đâu... chỉ là vài giọt rượu thôi, cũng không có gì. Anh đừng ngại, tôi không để tâm đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!