Ba ngày sau, Chu Lang nhận được hồi âm từ Nhạc Thành.
Sau khi rà soát lại sổ sách mua bán của nhiều cửa tiệm, cô phát hiện ra vào cuối tháng Chín, có người đã đặt làm riêng một chiếc vòng tay với bản vẽ gần như y hệt.
Và người khách đó chính là Đoạn Gia Như.
Có lời của Tiết Dĩ Ngưng nói trước, lẽ ra Chu Lang không nên cảm thấy bất ngờ.
Nhưng ngay lúc này đây, cô vẫn không tài nào hiểu nổi, Đoạn Gia Như đã mang tâm trạng gì khi làm chuyện này.
Giữa hai người họ vốn đã chẳng còn mối liên hệ nào.
Nếu không phải vì Đoạn đang nắm giữ 5% cổ phần của Chu thị, và Chu thị cũng đang cung cấp hỗ trợ kỹ thuật cùng nền tảng cho các sản nghiệp của Đoạn gia... thì có lẽ cô đã chẳng bao giờ gặp lại Đoạn Gia Như nữa, càng không thể nghĩ ra giữa họ còn tồn tại vướng bận nào khác.
Vừa hay hôm nay có một hợp đồng cần bàn bạc.
Cô quyết định sẽ đi gặp Đoạn Gia Như, hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.
Đến giờ hẹn, Đoạn Gia Như vẫn chưa tới.
Chu Lang vốn không ưa những nơi đông đúc, và đặc biệt thiếu kiên nhẫn với những người không thân quen.
Nếu hôm nay không phải có chuyện cần hỏi, cô sẽ không lãng phí thời gian ở đây.
Nửa tiếng sau, Đoạn Gia Như mới đẩy cửa phòng họp bước vào. Thấy Chu Lang vẫn còn ở đó, cô ta tỏ vẻ mừng rỡ đến ngạc nhiên: "Chu Lang? Không ngờ cô vẫn còn ở đây."
Chu Lang gật đầu: "Ừm, vào việc chính đi."
Đoạn Gia Như ngồi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ: "Xin lỗi... Tôi vừa mới cãi nhau với mấy vị cổ đông, tâm trạng không được tốt cho lắm."
Nói rồi, giọng cô ta bỗng nghẹn lại, ánh mắt mờ đi vì ngấn nước: "Anh họ tôi, anh ấy đã liên kết với vài cổ đông khác... Tôi lo quá, không biết sau này có bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà không nữa."
Chu Lang nhìn cô ta: "Đừng khóc."
"Tôi... tôi thực sự rất lo lắng..."
"Nếu cô còn tiếp tục khóc, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Đoạn Gia Như sững người, ngấn lệ nhìn Chu Lang: "Cô..."
Chu Lang nói: "Cô điều chỉnh lại cảm xúc đi."
Nước mắt Đoạn Gia Như không sao kìm lại được: "Xin lỗi, tôi... cứ nghĩ đến tình cảnh ở nhà là tôi lại không kiềm chế được. Cô cũng biết đấy, vì chuyện của mẹ tôi, ba tôi đã có một thời gian dài không nhìn nhận tôi, ông nội cũng bị ba ảnh hưởng, rất lâu chẳng thèm nói chuyện với tôi."
"Tôi đến đây để bàn công việc, không phải để nghe cô khóc lóc."
Giọng Đoạn Gia Như khàn đi: "Tôi tưởng chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ bạn bè thì không thể tâm sự với nhau sao?"
Giọng Chu Lang vẫn bình thản: "Tôi nghe cô kể gia đình đối xử không tốt với cô ra sao, nghe cô nói anh họ cô là người lợi hại thế nào, rồi nghe cô than khóc. Nhưng tôi lại nghĩ, cốt cách của một người trưởng thành là tự mình nuốt nước mắt vào trong, chứ không phải thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác. Hơn nữa, tôi xem cô là một đối tác tốt... miễn cưỡng cũng là một nửa bạn bè, nhưng cô có thật sự chân thành với tôi không, Gia Như?
Lấy ví dụ như bây giờ, cô không phải là người yếu đuối, nhưng cô lại dùng nước mắt để toan tính rằng tôi sẽ mềm lòng. Chỉ tiếc là, tôi không như cô nghĩ."
Đoạn Gia Như vẫn rơm rớm nước mắt, nhưng khoé miệng bỗng nhếch lên cười: "Tôi biết là cô sẽ không rồi."
Cô chỉ mềm lòng với duy nhất một người mà thôi.
Chu Lang nhìn sâu vào mắt cô ta: "Cô là người thông minh, tôi thích hợp tác với những người thông minh."
Nhưng cô sẽ không kết bạn với một người thông minh mà thiếu đi sự chân thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!