Tối chủ nhật.
Theo như đã hẹn, Kỷ Tú Niên đến đón Kỷ An Dương.
Không ngờ khi nàng đến nhà họ Đoạn, người chờ nàng lại là Đoạn Gia Diệc.
"Xin lỗi, An Dương đang tham gia một buổi vũ hội. Nó nhờ tôi nói với cô rằng tuần này sẽ không về. Ngày mai tài xế sẽ đưa nó đến trường."
"Những người khác đâu? Bảo chính nó nói chuyện với tôi."
Đoạn Gia Diệc chẳng hề tỏ ra bất ngờ, chỉ khẽ cười, rồi đưa điện thoại ra:
"An Dương, giáo sư Kỷ đến rồi."
Kỷ Tú Niên cất giọng: "An Dương, khi nào con về nhà?"
Từ đầu dây bên kia, xen trong tiếng nhạc du dương, êm ái, giọng nói cậu thiếu niên ép xuống rất thấp: "Xin lỗi mẹ... tuần này con không về đâu."
"Đây là do chính con quyết định?"
"Vâng... vũ hội rất vui... con cũng quen được nhiều bạn mới."
Giọng cậu nhóc khàn khàn, ngập ngừng
Nói nói rồi lại nhớ đến ngày hôm đó Kỷ Trường Hoành nói với cậu, cậu không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, mà thậm chí còn ảnh hưởng đến mối quan hệ cha con của họ.
Kỷ Tú Niên dứt khoát cúp điện thoại.
Vẻ mặt nàng không được tốt cho lắm: "Đoạn tiên sinh thật sự không nói gì đó với An Dương sao?"
"Không có," Đoạn Gia Diệc buông tay, "Tôi lấy danh dự của mình ra thề."
Kỷ Tú Niên gật đầu: "Tôi đi trước đây, tạm biệt."
"Giáo sư Kỷ," tiếng cười của Đoạn Gia Diệc truyền đến từ phía sau, "Cô thật là một người rất thú vị, khó trách Thanh Nhiên trước đây vô cùng thích người bạn như cô."
Anh ta còn có thể nhớ lại cuộc đối thoại mấy ngày hôm trước với nàng.
Anh ta đã áy náy nói rằng, anh ta mới biết, Chu Lang là bạn gái cũ của nàng.
Anh ta nói cho nàng biết, Chu Lang từng kết hôn với Đoạn Gia Như, nhưng sau hai năm đã làm thủ tục ly hôn.
Bởi vì luật pháp trong nước không cho phép hôn nhân đồng giới, nên việc kết hôn không ai biết. Nhưng điều thú vị hơn là, việc ly hôn cũng không ai biết. Nghe nói họ kết hôn là do Đoạn Gia Như chủ động yêu cầu, còn về lý do ly hôn, anh ta không rõ lắm. Điều duy nhất có thể xác nhận là, hiện tại Chu Lang không có tình cảm gì với Đoạn Gia Như.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy được sự kinh ngạc và sững sờ trên mặt nàng, không ngờ ánh mắt của người này vẫn trong veo như nước mùa thu, vẻ mặt nhàn nhạt như mây khói, lặng lẽ nói: "Tôi biết."
Anh ta không nhịn được tò mò, hỏi nàng làm sao mà biết được. Dù sao thì anh ta cũng là vì luôn đề phòng Đoạn Gia Như, đã thuê thám tử tư theo dõi cô ta rất lâu mới phát hiện ra bí mật của cô ta.
Kỷ Tú Niên không để ý đến anh ta.
Hôm nay, anh ta không nhịn được mà hỏi lại: "Giáo sư Kỷ, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi."
Giọng Kỷ Tú Niên nhàn nhạt: "Vậy thì anh nói cho tôi biết trước, anh đã nói gì, làm gì với An Dương."
Đoạn Gia Diệc không nhịn được cười: "Tôi thật sự thề, tôi không nói gì cả, không làm gì cả. Cô muốn thế nào mới chịu tin tôi?"
Kỷ Tú Niên im lặng một lúc mới nói: "Biết rồi."
"Vậy câu hỏi của tôi thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!