"Đoạn Gia Như?"
"Ừm, cũng có khả năng là mình nhớ nhầm, nhưng mình vẫn muốn nhắc nhở cậu."
Vài giây sau, Chu Lang mới cười: "Cảm ơn cậu, Dĩ Ngưng."
Điện thoại ngắt kết nối.
Chu Lang tiếp tục lái xe.
Đoạn Gia Như... mối quan hệ hôn nhân đó đối với Chu Lang là một ký ức xa xôi.
Chẳng còn nhớ gì cả, chỉ nhớ rằng ngày hôm đó sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Giống như đã hoàn thành một dự án, ký một bản hợp đồng, hợp đồng đến kỳ, cũng liền trôi qua.
Đối với cô, Đoạn Gia Như trước nay vẫn là một đối tác rất tốt. Ngoài lần về nước này cô có nhờ cô ta giúp đỡ hai lần, phần lớn thời gian họ không liên quan gì đến nhau, miễn cưỡng chỉ có thể coi là nửa bạn bè. Nhưng tại sao cô ta lại có một chiếc vòng tay tương tự?
Trong lúc chờ đèn đỏ, Chu Lang gọi điện cho Nhạc Thành: "Nhạc Thành, cái cửa hàng mà tôi đặt làm vòng tay ấy, anh liên hệ một chút, xem gần đây họ có bán ra mẫu vòng tay tương tự không. Nếu có, tra xem là ai đã mua. Còn nữa... cho người theo dõi Đoạn Gia Như."Tâm trạng của Kỷ Trường Hoành không tốt, ông gọi điện cho Kỷ Tú Niên: "Xuống đi. Ta đang ở dưới lầu."
Bên kia khựng lại một lát: "Ba, sao ba lại đến đây? Con mới tan lớp xong, đang xuống lầu."
Giọng Kỷ Trường Hoành rất trầm: "Vừa hay đi ngang qua Ninh Đại. Trong nhà có khách đến ăn cơm, con đã lâu không gặp, về gặp chú Thế đi."
Kỷ Tú Niên nói được, trong lúc nói chuyện đã xuống lầu.
Tiểu Tống mở cửa xe cho nàng: "Cô Kỷ, lâu rồi không gặp."
Kỷ Tú Niên nhỏ giọng nói cảm ơn: "Cũng không lâu lắm, lần trước mới gặp anh ở ngoài trường."
Nàng thuận miệng nói một câu, cúi người ngồi vào trong xe, hoàn toàn không để ý thấy nụ cười của Tiểu Tống thoáng cứng lại.
Kỷ Trường Hoành vừa mới nhận một cuộc điện thoại, không để ý đến cuộc đối thoại của họ.
Suốt đường đi không ai nói lời nào.
Đến nhà, Kỷ Tú Niên lên lầu nói chuyện với ông nội.
Đến giờ ăn tối, nàng mới xuống lầu, vừa hay khách cũng vừa đến. Nàng đứng sau lưng Kỷ Trường Hoành lần lượt chào hỏi, nhận ra những người đến đều là bạn bè trong giới của Kỷ Trường Hoành.
Ngoài vài người chú mà ông nói, còn có vài người đàn ông trẻ tuổi.
Kỷ Tú Niên liếc nhìn cha mình một cách thấu hiểu, không nhìn rõ được ánh mắt của ông sau cặp kính lạnh lùng, cũng không tức giận, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Đúng như dự đoán, bữa cơm diễn ra thật tẻ nhạt.
Sau khi ăn xong, một người đàn ông mặc sơ mi trắng và quần tây xám thấy nàng đang cắt tỉa hoa trong vườn, liền chủ động đi tới: "Kỷ tiểu thư?"
Kỷ Tú Niên buông dụng cụ xuống, đứng dậy, lịch sự gật đầu một cái: "Chào Uông tiên sinh."
"Thật ra chúng ta không cần phải khách sáo như vậy... Cô gọi ba tôi một tiếng chú Uông, thì cũng có thể gọi tên tôi. Nếu cảm thấy không lịch sự, cũng có thể gọi một tiếng anh."
"Nói đùa, Uông tiên sinh trông không lớn tuổi lắm, con trai tôi cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu, xưng hô như vậy không thích hợp lắm."
"Cái này... cũng phải, là tôi nói sai rồi."
Quả nhiên, hai chữ "con trai" có sức sát thương đủ mạnh, có thể nhẹ nhàng đuổi đi những người không muốn gặp.
Trời bắt đầu tối, khách khứa lần lượt từ biệt ra về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!