Kỷ Tú Niên đẩy chiếc vòng tay kia trở lại: "Xin lỗi, tôi không cần."
Chiếc hộp vẫn chưa được đóng lại.
Chu Lang nhìn chằm chằm vào chuỗi số đó, không ngẩng đầu.
Đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Một ngày đông của rất, rất nhiều năm về trước.
Cô nghe thấy giọng mình rất khàn, nhưng lại giả vờ thoải mái mà nở một nụ cười nhẹ: "Tại sao lại không cần?"
"Không dùng được. Tôi không đeo loại trang sức này."
Giọng Kỷ Tú Niên nhàn nhạt, lúc nào cũng tạo ra một khoảng cách: "Tôi đi trước đây, đang vội."
Nói xong, nàng đứng dậy ra ngoài.
Chu Lang không cản nàng.
Nụ cười lại đông cứng trên mặt.
Đây là món quà mà cô đã muốn tặng cho nàng từ rất lâu rồi.
Đã muộn màng bao nhiêu năm như vậy, vẫn chưa thể tặng đi.
Trên hộp khắc ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Lần cuối cùng định tặng cho nàng, là vào lúc chia tay.
Cô về quê tế tổ, không có vé máy bay thẳng từ Minh Xuyên, phải đi xe buýt đến thành phố bên cạnh rồi mới chuyển sang máy bay.
Đó là một buổi sáng trời mưa.
Cửa sổ xe buýt đóng kín, trên mặt kính đầy hơi nước.
Khi đó Kỷ Tú Niên đi tiễn cô, trên đường kẹt xe, cô xuống xe trước một trạm, chạy đến cũng vẫn bị muộn.
Vì sợ bị người nhà nàng nhìn thấy, nàng không dám đứng ở trạm trước, chỉ đứng nhìn cô từ xa, lén lút tiễn cô.
May mắn là Chu Lang đã thấy nàng.
Khuôn mặt đột nhiên áp sát vào cửa kính, nở một nụ cười rạng rỡ, chớp chớp mắt.
Rồi lại vẽ một hình trái tim trên tấm kính đầy sương mù trắng.
Lại chu môi, gửi đi một loạt nụ hôn gió.
Khẩu hình là "yêu Niên Niên".
Đến khi xe lăn bánh, cô nhìn người yêu của mình vẫn đứng tại chỗ.
Hình như theo bản năng mà đuổi theo vài bước, rồi lại cảm thấy như vậy quá ngốc nên đã dừng lại, cuối cùng cười vẫy tay với cô.
Chu Lang ghé vào cửa kính nhìn, muộn màng nhận ra đã quên tặng đôi vòng tay này, trong lòng nghĩ về rồi sẽ tặng nàng.
Lại không ngờ rằng bao nhiêu năm như vậy cũng chưa thể tặng được.
Tiết Dĩ Ngưng gõ cửa bước vào, thấy vẻ mặt cô không đúng: "Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!