Chương 36: (Vô Đề)

Khi nghe Kỷ Tú Niên lần lượt gọi nào là viện phó Chu, Chu tổng, Chu tiểu thư, bà Chu, Chu Lang chỉ cười tủm tỉm nói: "Vẫn chưa đủ dễ nghe." 

Kỷ Tú Niên quay mặt đi, nhìn sang bên cạnh, tính tình có tốt đến mấy cũng có lúc nổi giận: "Cô muốn nghe cái gì, Chu thiên tiên à?" 

"Đổi cái khác đi?" 

"Chu Tiểu Bảo?" 

"... Tiểu Bảo?!" 

Đây là cái tên ở nhà mà ông bà nội gọi cô từ lâu lắm rồi. Hồi đi học, cô có kể cho Kỷ Tú Niên nghe, nói rằng ông bà cứ gọi cô như vậy trước mặt mọi người, làm cô mất mặt chết đi được. 

Không ngờ Kỷ Tú Niên vẫn còn nhớ. 

Chu Tiểu Bảo ngẩn cả người. 

Có lẽ là do cô khoe khoang quá mức, đến cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt. 

Chân cô vừa trượt một cái, đôi chân mới lành chưa được bao lâu đã va vào thành bể, đau đến hít hà một hơi. 

Đúng là đắc ý quá sớm. 

Kỷ Tú Niên quay đầu đi, không nhịn được mà bật cười. 

Cuối cùng, nàng khoác áo choàng của Chu Lang, về phòng mình lấy một bộ quần áo sạch sẽ, còn thuận tiện vớt cả cô lên bờ. 

Chu Tiểu Bảo mới gãy xương chưa được bao lâu, thật đúng là mất mặt. 

May mắn là đợi một lát sau, chân cũng không còn đau nữa, không có vấn đề gì lớn. 

Bữa tối được tổ chức ở tầng hai của khu nghỉ dưỡng, là tiệc đứng kiểu Nhật. 

Họ ra ngoài quá muộn, nên đồ ăn cũng chẳng còn lại bao nhiêu. 

Hách Thư Du nhìn thấy Chu Lang, liền bị kéo sang một bên: "Em vừa đi đâu vậy, đến lúc nào?" 

Chu Lang chưa kịp nói đã cười: "Em đến trước, nên vào trước thôi. Sư huynh yên tâm đi, không cần phải lo cho em đâu." 

Hách Thư Du đánh giá cô: "Anh thấy em đó, đầy một bụng ý đồ xấu xa, suốt ngày không biết đang nghĩ gì." 

Chu Lang cười nói không có, một bên nói chuyện với anh, một bên nhìn Kỷ Tú Niên ở phía xa. 

Trong sảnh bật lò sưởi, dưới ánh đèn, nàng trắng đến mức như đang phát sáng. Chiếc váy dài có dây quai bên ngoài khoác hờ một chiếc áo choàng, mái tóc hơi xoăn tự nhiên buông xõa, đuôi tóc dường như còn có chút ẩm ướt, cả người toát lên một khí chất thanh tao, thuần khiết như đóa sen sau mưa. 

Nàng như vậy, thật đẹp. 

Chu Lang uống một ngụm nước trái cây, ánh mắt lướt qua, phát hiện không chỉ có mình cô, mà cũng có những người khác đang nhìn nàng. 

Cô không thích ánh mắt người khác nhìn nàng. 

Chu Lang nói với Hách Thư Du vài câu, vừa hay có người tìm anh, cô phất tay, rồi bưng ly đi về phía Kỷ Tú Niên. 

Kỷ Tú Niên quay người lại, thấy Chu Lang, vẻ mặt còn có chút không tự nhiên: "Sao vậy?" 

Chu Lang chỉ vào chiếc đĩa trống không: "Không ăn à, cô ăn no rồi sao?" 

"Hả?" 

"Cô cũng đâu có ăn được bao nhiêu, không đói à?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!