Chương 35: (Vô Đề)

Trận tuyết vừa mới tạnh, Nhan Dĩ Sanh đã rủ Kỷ Tú Niên đi trượt tuyết.

Kỷ Tú Niên định từ chối: "Trình độ trượt tuyết của mình bình thường lắm, thôi không đi đâu."

"Đi đi mà, đi đi mà, ở ngay sân trượt trên núi ngoại ô thành phố thôi, là sân trượt tuyết tự nhiên đấy. Cậu đến đi cùng mình đi, sang năm mình phải đi Châu Phi khảo sát rồi."

"Khảo sát Châu Phi? Sang năm đi luôn à?"

"Đúng vậy, cậu cứ coi như phát lòng từ bi, đi cùng mình đi. Gặp nhau lần này xong là mình đi luôn đấy, sang năm không gặp được mình nữa đâu. Đừng có lằng nhằng nữa, là bạn bè thì đi đi."

Kỷ Tú Niên: "Thôi được rồi."

Chẳng mấy chốc, Nhan Dĩ Sanh lại nhắn tin trong mấy nhóm bạn học. Cô nàng vốn tính tình nhiệt tình, phóng khoáng, bạn bè cũng nhiều, nên không ít người đều nói sẽ đi.

Đúng giờ hẹn, Kỷ Tú Niên đến sân trượt tuyết. Nàng mặc một chiếc áo phao màu nhạt, có người từ xa gọi nàng: "Kỷ Tú Niên."

Kỷ Tú Niên quay đầu lại: "Cô... sao cũng ở đây?"

Chu Lang cười tủm tỉm đi tới: "Tôi không thể ở đây sao? Nhan Dĩ Sanh nhắn tin trong một nhóm, tôi thấy được."

Kỷ Tú Niên: "... Chân của cô bây giờ có thể trượt tuyết được à?"

"Hơn một tháng rồi, chắc là không sao đâu."

Kỷ Tú Niên gật đầu, đi thay đồ trượt tuyết và mang dụng cụ vào.

Khi nàng ra ngoài, đã có không ít người đang trượt, trong đó có một bóng dáng đặc biệt thu hút sự chú ý. Vóc người mảnh mai nhưng lại khỏe khoắn, động tác thanh thoát mà đầy nội lực, vô cùng đẹp mắt.

Nhan Dĩ Sanh đứng bên cạnh, giọng chua loét: "Chu Lang người này thật đáng ghét, rõ ràng tớ mới là nhân vật chính, cậu ta trượt đẹp như vậy, cướp hết cả hào quang của mình, hừ."

Kỷ Tú Niên cười thúc giục cô nàng: "Vậy cậu còn không mau đi?"

"Không được, mình là người tổ chức, đương nhiên phải chăm sóc mọi người rồi. Có người còn đang thay đồ kìa. Còn cậu thì sao, được chưa?"

"Cũng tàm tạm rồi, mình chỉ xem thôi cũng được, cậu đi đi. Không cần phải lo cho mình đâu."

Nhan Dĩ Sanh: "Này, cậu là bạn thân của mình, mình không lo cho cậu thì ai lo chứ. Đi thôi, cùng đi chơi nào."

Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Thật sự không cần đâu, cậu đi chăm sóc người khác đi."

Nhan Dĩ Sanh ăn vạ không chịu đi: "Vậy thì tớ cũng ở đây ngồi một lát."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện.

Cách đó không xa, Chu Lang bị mấy người vây quanh nói chuyện, hỏi cô một vài kỹ thuật động tác.

Trước đây vẫn luôn là như vậy. Ngũ quan của cô rạng rỡ, tính cách lạc quan, hướng ngoại, dù cho lúc đi học có chút tính tình tiểu thư, nhưng cũng chỉ khiến người ta cảm thấy cô đáng yêu. Chu Lang muốn khiến người khác thích mình là một việc rất dễ dàng.

Từ nhỏ cô đã ham chơi, cưỡi ngựa, bắn cung, trà đạo, cái gì cũng học, học cái gì cũng nhanh, thậm chí còn cùng các bạn nam học cả đua xe.

Nói đến chuyện trượt tuyết, Kỷ Tú Niên học trượt tuyết cũng là do cô dạy.

Nhan Dĩ Sanh bỗng nói: "Cậu đừng nhìn nữa."

Kỷ Tú Niên cười cười: "Sao vậy?"

Nhan Dĩ Sanh nhìn chằm chằm vào nàng, im lặng không nói.

Ngay cả cô nàng cũng biết, lúc Kỷ Tú Niên và Chu Lang yêu nhau quả thực rất ngọt ngào. Nhưng Nhan Dĩ Sanh là bạn thân của Kỷ Tú Niên, có mối giao tình mấy chục năm, đôi khi cô nàng cảm thấy mình còn hiểu Kỷ Tú Niên hơn cả Chu Lang một chút, và cũng có thể nhận ra những biến đổi cảm xúc nhỏ nhặt của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!