Chu Lang tháo bột bó chân khi tháng mười một đã gần tàn.
Môn học mà cô dạy chỉ còn lại ba buổi cuối cùng. Sau khi đã đến dạy một buổi, hai buổi còn lại được gộp thành một bài giảng duy nhất, và thật trùng hợp, buổi học cuối cùng đó cũng chính là ngày cô vừa tháo bột.
Cô vừa ra khỏi khu giảng đường thì bắt gặp Phương Tầm, liền cất tiếng chào: "Phương lão sư, đi đâu đấy?"
Phương Tầm đút hai tay vào túi áo: "Đi tìm Kỷ lão sư, có chút việc ạ."
Chu Lang thuận miệng hỏi một câu: "Cô ấy ở đâu?"
Phương Tầm mặc một chiếc áo khoác trắng, đội mũ len trắng, trông như một chú gấu trúc nhỏ ngốc nghếch, bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt: "Cô sẽ không định..."
Định đi tìm cô Kỷ gây phiền phức, không cho sinh viên vào lớp của cô ấy chứ.
Chu Lang cười: "Em căng thẳng cái gì?"
Phương Tầm: "Em..."
Đã bao nhiêu lần rồi, cô nàng có thể không căng thẳng sao!
"Tôi chỉ đến xem thôi, em đừng có lo lắng vớ vẩn. Cô ấy đang ở phòng vũ đạo à?"
"Vâng... Kỷ lão sư đang dạy lớp vũ đạo, cũng là buổi học cuối cùng của học kỳ này."
"Học kỳ sau cô ấy còn dạy nữa không?"
"Hình như là không ạ, nghe nói là vì chấn thương lưng tái phát, nên đã đổi giảng viên khác dạy môn này rồi. Hơn nữa Kỷ lão sư phải lo nhiều việc quá, rất mệt. Chỉ là các bạn sinh viên rất thất vọng."
Chu Lang mỉm cười, không nói gì thêm.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đến bên ngoài phòng vũ đạo.
Còn hai mươi phút nữa mới tan học.
Cơn gió cuối thu hiu hắt và se lạnh.
Chu Lang tựa vào bên cửa sổ, nhưng vẻ mặt cô lại ấm áp.
Đến khi tan học, sinh viên còn chưa kịp ra ngoài, người quản lý phòng vũ đạo đã đứng ở cửa thúc giục: "Kỷ lão sư, các bạn sinh viên, mau ra ngoài đi, tôi phải tắt đèn, tắt thiết bị đây."
Các sinh viên tỏ vẻ bất mãn, túm năm tụm ba đi ra:
"Cái gì vậy chứ... lần nào chuông vừa reo là chú ấy đã vội vã đến ngắt cầu dao điện rồi."
"Đúng thế... lại không phải bắt chú ấy trả tiền điện."
"Tớ còn một động tác muốn hỏi Kỷ lão sư nữa... haizz."
Quản lý viên mỉm cười với Chu Lang, Chu Lang gật đầu lại với anh ta, bụng thầm nghĩ nên tăng lương cho anh ta mới phải.
Chẳng mấy chốc, Kỷ Tú Niên cũng bị người quản lý thúc giục đi ra.
Cạch một tiếng, cửa phòng vũ đạo bị đóng lại.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ khi chuyển đến phòng học mới, người quản lý mới đặc biệt nghiêm khắc, nhất là với lớp của nàng, chưa bao giờ cho dạy thêm dù chỉ một phút. Nàng dĩ nhiên cũng không thể nổi giận với người ta, chỉ đành hoàn toàn từ bỏ ý định dạy quá giờ.
"Kỷ lão sư, tan học rồi," Phương Tầm vươn tay nhận lấy túi xách của nàng, "Cô mặc áo vào đi, em xách giúp cho."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!