Chương 33: (Vô Đề)

Kỷ Tú Niên cúi đầu quan sát chân của cô, Chu Lang cũng không nói lời nào, im lặng lạ thường. 

Phương Tầm cảm thấy như mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời nào đó. 

Và dĩ nhiên, giờ phút này cô nàng cũng cảm thấy mình thật sự thừa thãi. 

Phương Tầm ho nhẹ một tiếng: "Cái đó, chân của viện trưởng Chu đau lắm đấy ạ. Vừa rồi cô ấy đi ngang qua xem chương trình, cũng chỉ đứng một lúc thôi, mà lúc đi trên trán đã đẫm mồ hôi rồi." 

Nói xong, cô nàng nháy mắt với Chu Lang. 

Chu Lang cụp mắt xuống, giọng điệu rất nhạt: "Không khoa trương đến thế đâu, nói bừa." 

Kỷ Tú Niên như chợt bị lý trí đánh thức, vội vàng lùi lại một bước: 

"Ừm... cô bị thương rồi, có thể nhờ viện trưởng Hách sắp xếp người dạy thay, không cần gắng gượng đến đây nữa. Mau về nghỉ ngơi sớm đi." 

"Tôi cũng đang cân nhắc, nhưng môn học này của tôi kết thúc sớm, tháng này là phải xong rồi, không cần thiết phải gây thêm phiền phức cho các giảng viên và sinh viên khác." 

Chu Lang như không hề để tâm mà cười: "Vậy tôi đi trước đây. Phương lão có thể tiễn tôi một đoạn không, đưa tôi ra ngoài cổng trường là được rồi, xe taxi không vào được trong sân trường." 

"Khoan đã," Kỷ Tú Niên chau mày gọi cô lại, "Cô bây giờ không ngồi xe lăn sao, Nhạc Thành đâu rồi?" 

"Xe lăn ở dưới lầu, công ty có việc gấp, anh ta về xử lý rồi." 

Vẻ mặt Phương Tầm khó xử: "Em phải đưa một tập tài liệu đến khoa xã hội, bây giờ đi không được." 

"Tôi đưa cô." 

Kỷ Tú Niên cụp mi mắt xuống, đứng ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt. 

Chu Lang: "... Được, vậy phiền cô." 

Kỷ Tú Niên dìu Chu Lang xuống lầu, đưa cánh tay trái ra, chẳng mấy chốc một bàn tay thon dài đã nắm lấy, cách lớp áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, khiến lòng người bất giác xao xuyến. 

May mắn là Phương Tầm cũng dìu Chu Lang, cô nàng luôn nói nhiều, đi mỗi bước lại phải hỏi Chu Lang có theo kịp không. 

Kỷ Tú Niên lái một chiếc Audi màu đen, kiểu dáng đơn giản, không phô trương. 

Trong xe sạch sẽ ngăn nắp, ngoài một chiếc chuông gió bằng gỗ treo lủng lẳng, không có vật trang trí nào khác, đến cả nước hoa xe cũng không dùng. 

Kỷ Tú Niên khởi động xe, đột nhiên hỏi: "Sao lại xảy ra tai nạn xe?" 

Chu Lang mím môi dưới, không nói gì. 

Tại sao ư... vì đi công tác quá lâu, muốn về sớm hơn một ngày, nhưng vé máy bay về Minh Xuyên đã hết, nên đành mua vé máy bay đến thành phố bên cạnh, rồi lái xe suốt đêm trở về, không may gặp tai nạn trên cao tốc. 

Cô nói một cách nhẹ nhàng: "Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi." 

Kỷ Tú Niên không hỏi thêm nữa. 

Đến khi xe dừng lại dưới lầu nhà Chu Lang, nàng lấy xe lăn từ trong xe ra: "Cô ngồi đi, tôi đẩy cô lên." 

Lần này Kỷ Tú Niên chỉ đưa cô đến cửa nhà, không vào trong. 

Chu Lang đưa tay lên, vẫy vẫy: "Cảm ơn, lần sau mời cô..." 

Kỷ Tú Niên không tỏ ý kiến gì mà chỉ khẽ nhếch môi, vừa hay thấy trên tay cô vẫn còn đeo chiếc vòng tay rất nhỏ đó. 

Giống hệt của Đoạn Gia Như. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!