Mùa thu bao giờ cũng đến và đi một cách vội vã.
Hai tuần nay, Kỷ Tú Niên bận rộn hơn thường lệ.
Cách đây không lâu, có một nhóm sinh viên đăng ký tham gia một chương trình giải trí, vừa hay lại được quay trong khuôn viên Ninh Đại. Họ đã mời nàng làm người hướng dẫn bên ngoài, và nàng đã đồng ý.
Trong không khí tháng mười một đã phảng phất một chút se lạnh.
Cây cối xanh tươi dần chuyển sang màu vàng úa, chim di trú bay lượn trên bầu trời, nhưng lại không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Bây giờ là phần cầu cứu bên ngoài, xin mời lựa chọn đối tượng cầu cứu."
"Kỷ lão sư, Kỷ lão sư, bên này sắp bắt đầu quay rồi ạ."
Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng, mỉm cười gật đầu.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc một chiếc váy vest cổ V màu đen, một dải lụa màu bạc vắt qua xương quai xanh. Lớp trang điểm để lên hình cũng được chăm chút tinh xảo, son môi màu lá phong đỏ, đuôi mắt mỗi bên điểm một nốt ruồi, đường kẻ mắt cũng được kéo dài và xếch lên.
Một người vốn dịu dàng, thanh tú, giờ đây dưới ống kính không những không hề lúng túng, mà khi khóe môi đỏ cong lên lại toát ra một khí chất cao ngạo đầy nội liễm.
Có vài sinh viên đứng xem xì xào bàn tán:
"Mình thấy Khương Duyệt và mấy bạn kia tìm đúng người rồi đấy, không nói đâu xa, chỉ riêng nhan sắc của giáo sư Kỷ đã đủ đè bẹp những người hướng dẫn khác..."
"Đúng không... Cô ấy ngầu quá, hôm nay còn gợi cảm nữa... bên trong bộ vest mặc gì thế, trông như không mặc gì ấy..."
"Thôi đi thôi đi mấy lão d* x*m, chắc chắn là mặc áo lót dây rồi... đi mau, sắp muộn học rồi!"
Phương Tầm nghe xong cuộc đối thoại của họ, lắc đầu: "Chậc, mấy đứa nhỏ bây giờ, sao đứa nào cũng háo sắc thế này..."
"Ừm, cái gì?"
Sầm Dao không nghe rõ cô nàng nói gì, đưa cho cô nàng một chai nước.
"Khụ khụ... không có gì," Phương Tầm mặt đỏ bừng, "Kỷ lão sư cũng xong việc rồi, mình đi lấy cho cô ấy một chai nước."
"Kỷ lão sư!"
"Cảm ơn."
Kỷ Tú Niên cười nhận lấy chai nước từ tay Phương Tầm: "Em không cần phải đợi ở đây đâu, lát nữa tôi xong việc sẽ đi tìm em."
Phương Tầm cười tủm tỉm: "Không sao đâu, em đến xem náo nhiệt thôi."
Hai người đang nói chuyện thì có người đến gần: "Giáo sư Kỷ, Phương lão sư."
Kỷ Tú Niên quay đầu lại, chào hỏi một cách lịch sự và xa cách: "Đoạn tổng."
Đoạn Gia Như nở một nụ cười nhạt, cử chỉ thanh lịch: "Không ngờ giáo sư Kỷ hôm nay cũng sẽ đến."
Đều là phụ nữ, Phương Tầm theo bản năng đã nhận ra sự giả tạo trong lời nói của cô ta, liền bước lên một bước, chắn giữa cô ta và Kỷ Tú Niên: "Sao Đoạn tổng cũng ở đây vậy?"
"Ồ... đây là dự án do tập đoàn chúng tôi đầu tư, tôi qua xem một chút, không có gì lạ đâu nhỉ?"
"Đương nhiên rồi," Kỷ Tú Niên vỗ nhẹ vào vai Phương Tầm, ra hiệu cô nàng không cần căng thẳng, "Đoạn tổng có việc thì cứ đi đi, không cần phải đứng đây nói chuyện phiếm với chúng tôi đâu."
"Ồ, không vội," Đoạn Gia Như đưa tay lên vén tóc, ống tay áo theo đó trượt xuống, vừa hay để lộ ra một chiếc vòng tay cực mảnh. Nhưng cô ta nhanh chóng thu tay lại, "Tôi đầu tư tiền, qua xem một chút, cũng không tính là lãng phí thời gian."
Kỷ Tú Niên không nói tiếp, chỉ gật đầu một cách lạnh lùng, nhàn nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!