Sáng thứ ba, 9 giờ.
Dựa theo kết quả thảo luận của cuộc họp tuần trước, Kỷ Tú Niên mang theo bản báo cáo tài chính của triển lãm tác phẩm sinh viên tốt nghiệp đến tập đoàn Nhạc Hằng một lần nữa.
Lần này nàng đã hẹn trước thời gian với Nhạc Thành, nên anh nhanh chóng xuống đón nàng: "Chào buổi sáng, giáo sư Kỷ."
Kỷ Tú Niên mỉm cười đáp lại: "Chào buổi sáng."
Cô nhân viên lễ tân thấy đích thân trợ lý đặc biệt Nhạc xuống đón, liền lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, sau này vị nữ sĩ này đến thì cứ trực tiếp đưa lên lầu.
Nhạc Thành dẫn Kỷ Tú Niên lên lầu, vốn định sắp xếp cho nàng vào phòng nghỉ chờ, nhưng ý nghĩ chợt lóe lên, anh ta bỗng cười nói: "Chu tổng đang họp, cô vào văn phòng của cô ấy đợi đi ạ."
Lại để giáo sư Kỷ đi trước, anh cũng có thể chuồn sớm.
Kỷ Tú Niên khựng lại một chút: "Tôi có thể vào văn phòng của cô ấy sao?"
Nhạc Thành gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Người khác có được hay không anh không biết, nhưng Kỷ Tú Niên thì chắc chắn là được.
Văn phòng của Chu Lang không có ai, Nhạc Thành mời Kỷ Tú Niên ngồi xuống, rót trà: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, phiền cô ở đây đợi một lát."
"Không sao đâu, anh cứ đi làm việc đi."
Cánh cửa đóng lại.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Kỷ Tú Niên ngồi thẳng lưng, ngay ngắn, mi mắt cụp xuống, ánh mắt thu lại, rất lịch sự không đánh giá căn phòng này.
Nhưng dù vậy, mỗi một góc nhỏ nơi đây đều toát lên hơi thở của chủ nhân, trong không khí phảng phất một mùi hương gỗ lạnh nhạt, trên bàn trà đặt một quả đào mọng nước, và chiếc áo khoác vest trắng tùy ý vắt trên ghế sô pha...
Nàng bỗng cảm thấy mình không nên xâm phạm vào nơi này, đây là lãnh địa của Chu Lang.
Kỷ Tú Niên thở phào nhẹ nhõm, vừa mới đứng dậy, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Chu Lang vừa nghe điện thoại vừa bước vào, có lẽ Nhạc Thành đã sớm nói với cô, nên khi thấy Kỷ Tú Niên, cô cũng hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ gật đầu với nàng một cái, ra hiệu nàng đợi một lát.
Kỷ Tú Niên lại ngồi xuống.
Chu Lang đi đến bên bàn làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay úp khung ảnh đặt trên bàn xuống, gần như theo bản năng mà quay đầu lại liếc nhìn Kỷ Tú Niên một cái, rồi lại nhanh chóng quay đi.
Chẳng mấy chốc, cô cúp máy, nhưng lại có những cuộc điện thoại khác liên tiếp gọi đến.
Giữa chừng, Nhạc Thành vào một lần, thay cho Kỷ Tú Niên một tách trà khác, và cũng đưa cho nàng một tập tài liệu liên quan.
Kỷ Tú Niên nhận lấy tài liệu, bắt đầu đọc.
Nàng trước nay vẫn luôn nghiêm túc, đối với người nghiêm túc, làm việc cũng nghiêm túc. Vẻ mặt nàng khi cúi xuống xem tài liệu rất yên tĩnh, hàng mi hơi cụp xuống, toát lên một khí chất tĩnh lặng và sâu xa. Chu Lang cúp cuộc điện thoại cuối cùng, cô ngước mắt nhìn đồng hồ: "Xin lỗi, có chút việc làm lỡ dở. Tôi sẽ xem ngay bây giờ, cô có phiền nếu tôi tiện thể ăn chút gì đó không?"
"Không sao, không phiền đâu."
Chu Lang nói cảm ơn, nhưng thực chất chiếc bánh sandwich cũng chẳng ăn được mấy miếng, đã có điện thoại mới gọi đến, cô lại bắt đầu xem máy tính.
Kỷ Tú Niên lặng lẽ nhìn cô.
Cô trông thật sự rất bận rộn, đến bữa ăn cũng qua loa như vậy.
Chu Lang vừa cúp một cuộc điện thoại, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của nàng: "Cô đang nhìn gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!