Chương 30: (Vô Đề)

Tòa nhà mới đã được khánh thành, Hách Thư Du bắt đầu dốc toàn lực thúc đẩy tiến trình tổ chức triển lãm tranh cho sinh viên.

Học viện Nghệ thuật Ninh Đại vốn có danh tiếng rất cao trong nước, nhưng khổ nỗi lại không được lãnh đạo nhà trường coi trọng, nên kinh phí luôn eo hẹp, rất khó để tổ chức những hoạt động lớn. Lần này, sau khi được Nhạc Hằng tài trợ, và qua sự kết nối của Chu Lang với Đoạn Gia Như, kế hoạch này mới thực sự được đưa vào chương trình nghị sự.

Trong cuộc họp buổi sáng, Kỷ Tú Niên đã trình bày ý kiến của mình.

Ví dụ như ngoài việc thu thập các tác phẩm của sinh viên tốt nghiệp khóa này, có thể mời thêm các cựu sinh viên tham gia triển lãm, đặc biệt là những cựu sinh viên ưu tú đã thành danh của Học viện Nghệ thuật Ninh Đại, thậm chí có thể mời thêm các danh họa.

Nhưng đề nghị này vừa được đưa ra đã bị Mạnh Tiểu Dĩnh phản đối: "Ý tưởng của Kỷ lão sư rất hay, nhưng từ trước đến nay chúng ta chỉ tổ chức triển lãm tranh cho sinh viên tốt nghiệp. Việc xét duyệt tác phẩm, bố trí phòng triển lãm đều tốn rất nhiều công sức và tài lực, bây giờ cô còn muốn mời thêm cựu sinh viên..."

Cô ta nói được nửa chừng thì dừng lại.

Ý tứ thì rất đơn giản: Đây là tiền tài trợ của Nhạc Hằng, cứ vung tay quá trán như vậy, thật sự tưởng là tiền của mình à.

Nghe xong lời phản bác, Kỷ Tú Niên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi chỉ đưa ra ý tưởng và kiến nghị của mình, cảm ơn mọi người đã thảo luận."

Trong lòng Hách Thư Du cũng đã sớm có ý tưởng, nhưng không vội lên tiếng, thay vào đó lại hỏi ý kiến của Chu Lang trước: "Cô thấy thế nào?"

Chu Lang gật đầu: "Nếu đã làm, thì làm cho tốt một chút."

Điều này có ý nghĩa gì?

Là hoàn toàn tán đồng với một loạt đề nghị của Kỷ Tú Niên!

Sắc mặt Mạnh Tiểu Dĩnh có chút khó coi.

Nhưng dù sao tiền cũng là của Chu Lang, cô muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, hoàn toàn không thành vấn đề.

Phương Tầm không nhịn được cười, ghé vào tai Sầm Dao nói nhỏ: "Mình biết ngay là viện phó Chu chắc chắn sẽ ủng hộ Kỷ lão sư mà."

Sầm Dao thắc mắc: "Ừm, tại sao?"

"Cái này cậu không hiểu đâu, đây gọi là sủng trong lòng bàn tay đấy! Nâng niu trong lòng bàn tay, mặc sức cho cậu vùng vẫy!"

"Có phải cậu lại đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo rồi không?"

"... Tớ không có mà!"

Sầm Dao bị cô nàng làm cho dở khóc dở cười: "Cậu im đi. Cứ thế này nữa, mình cũng bị cậu tẩy não mất."

Phương Tầm ôm cánh tay cô bạn đồng nghiệp lắc lắc, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: "Thế cũng tốt mà, cậu cùng phe với mình đi."

Sầm Dao ngồi ngay ngắn thẳng lưng, bị cô nàng lắc đến hơi choáng.

"Suỵt, đừng nói chuyện riêng nữa."

"Thôi được rồi."

May mắn là hai người ngồi ở một góc, kinh nghiệm còn non, nên cũng không ai để ý.

Sắc mặt Mạnh Tiểu Dĩnh không được tốt cho lắm: "Tôi còn có một ý tưởng..."

Cô ta phân tích cặn kẽ một tràng, sau khi Hách Thư Du nhận xét vài câu lại hỏi Chu Lang: "Chu Lang, cô thấy thế nào?"

Chu Lang đầu cũng không ngẩng lên: "Cứ để giáo sư Kỷ quyết định đi, dù sao cũng là giáo sư Kỷ và một giáo sư mới về nước cùng nhau lên kế hoạch, đợi ông ấy về nước, hai người tự thảo luận với nhau."

Mạnh Tiểu Dĩnh: "Tôi..."

Chu Lang quay sang cười với cô ta, đã sớm biết cô ta xem Kỷ Tú Niên không thuận mắt, ngày nào cũng kiếm chuyện vô cớ: "Giáo sư Kỷ mới nhậm chức phó viện trưởng, còn giáo sư mới về lại là một tên tuổi lớn trong ngành. Lần triển lãm này do hai vị giáo sư phụ trách, xét về cả kinh nghiệm và năng lực, tôi đều rất yên tâm. Cô Mạnh có gì không yên tâm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!