Chương 3: (Vô Đề)

Kỷ Tú Niên vô thức nghĩ theo lời cô nói mất vài giây, rồi lập tức giật mình, ngăn dòng suy nghĩ lại.

Chu Lang cài nốt chiếc cúc áo thứ hai từ dưới lên, cổ áo hơi trễ nải, để lộ ra phần cổ trắng ngần, thanh tú. "Viện trưởng Hách để tôi giữ chức phó viện trưởng danh dự kiêm giáo sư thỉnh giảng, cũng đã xếp lịch dạy cho tôi rồi. Cơ sở vật chất của học viện còn hạn hẹp, văn phòng giáo sư phần lớn là phòng đôi. Ông ấy nói bên chỗ cô Kỷ còn trống một bàn, nên tạm thời để tôi làm việc chung với cô."

Kỷ Tú Niên hơi chau mày.

Đúng lúc này, Hách Thư Du gõ cửa bước vào: "Chào buổi sáng hai vị. Kỷ lão sư này, môn Lịch sử nghệ thuật phương Tây, phần thanh nhạc và vũ đạo vẫn do cô đảm nhiệm, còn phần hội họa sẽ do Chu Lang phụ trách nhé. À phải rồi, học kỳ sau học viện mình sẽ dọn sang tòa nhà mới, lúc đó mỗi giáo sư sẽ có một phòng làm việc riêng. Chu Lang, em cứ tạm thời thích nghi một chút nhé."

Hách Thư Du vừa được điều chuyển đến Học viện Nghệ thuật Ninh Đại, vẫn chưa quen thuộc với môi trường làm việc cũng như các mối quan hệ ở đây, đặc biệt là những chuyện cũ rích năm xưa thì lại càng không thể biết.

Chu Lang không nói nhiều với anh ta, chỉ đơn giản là chọn văn phòng này trong số vài phòng trống mà anh ta đưa ra.

Cô gật đầu: "Không sao đâu. Sư huynh, anh đi làm việc đi."

Hóa ra họ là sư huynh muội cùng trường.

Kỷ Tú Niên đối diện với ánh mắt của Hách Thư Du, chậm rãi gật đầu: "Viện trưởng Hách, tôi biết rồi."

"Vậy tôi đi trước nhé. Cô Kỷ, có thời gian thì dẫn Chu Lang đi dạo quanh trường một vòng. Em ấy là sư muội của tôi, lâu rồi chưa về nước, cũng là cựu sinh viên Ninh Đại mình đấy. Mấy năm nay trường thay đổi nhiều lắm, chắc em ấy còn thấy lạ lẫm, cô rảnh thì dẫn em ấy đi xem nhé."

Hách Thư Du cười dặn dò vài câu, lúc ra ngoài còn tiện tay khép cửa lại, biến văn phòng thành một không gian nhỏ bé, kín đáo.

Kỷ Tú Niên cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm được nữa, nàng cầm lấy tập tài liệu trên bàn: "Tôi đi trước đây, viện phó Chu."

Chu Lang cười như không cười: "Giáo sư Kỷ, viện trưởng vừa nói về lịch dạy, giáo án của cô đâu rồi, có thể cho tôi xem qua được không?"

Kỷ Tú Niên tìm trong ngăn kéo một chiếc USB đưa cho cô: "Trong thư mục Lịch sử nghệ thuật phương Tây, có đủ giáo án rồi đấy."

Chu Lang nhận lấy USB, đầu ngón tay lại lướt nhẹ qua lòng bàn tay nàng: "Cảm ơn."

Kỷ Tú Niên rụt tay về, những ngón tay từ từ cuộn tròn lại.

Nàng vừa quay người định rời đi thì lại bị Chu Lang gọi giật lại.

"Giáo sư Kỷ, viện trưởng Hách vừa dặn cô dẫn tôi đi dạo quanh trường đấy."

"Buổi sáng tôi có lớp ở phòng vũ đạo, viện phó Chu cứ tự nhiên."

Chu Lang bỗng nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tôi vẫn chưa đến phòng vũ đạo bao giờ. Vừa hay viện trưởng Hách có nói với tôi về việc sửa sang lại, hay là phiền giáo sư Kỷ dẫn tôi qua đó xem thử?"

Vẻ mặt cô rất tự nhiên, giọng điệu bình thản, cứ như thể hai người chỉ là đồng nghiệp mới quen, đang cùng nhau giải quyết công việc.

Những cảm xúc chực trào ra ngày hôm qua đã sớm bị chôn vùi dưới một lớp áo giáp dày cộm, hoàn hảo đến mức không một kẽ hở, khiến người khác chẳng tài nào nắm bắt được.

Ngay cả độ cong nơi khóe môi, dường như cũng đã được tính toán tỉ mỉ.

Kỷ Tú Niên không còn lý do nào để từ chối nữa.

Ninh Đại mang trong mình một lịch sử lâu đời, với những tòa nhà gạch xanh ngói trắng, cổ kính mà duyên dáng.

Sân trường trồng đầy những hàng bạch quả và long não cao lớn, um tùm. Con đường thẳng tắp, rộng rãi. Đang là giờ vào lớp buổi sáng, sinh viên từng tốp ba tốp năm, bước chân nhẹ nhàng, vui vẻ.

Hai người đi cạnh nhau, chẳng ai nói với ai câu nào.

Chu Lang nhìn những gương mặt trẻ trung lướt qua, giọng bâng quơ: "Giáo sư Kỷ, bao nhiêu năm rồi, sao cô vẫn còn làm giáo viên thế?"

Năm đó vứt bỏ cô, chẳng phải là để bước vào con đường công danh, ngồi lên một vị trí cao hơn sao?

Kỷ Tú Niên nhìn những chiếc lá long não rụng dưới chân: "Không vì sao cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!