Kỷ Tú Niên sững người, vài giây sau mới gật đầu: "Hôm nay là đi xem mắt."
Chu Lang không nói gì.
Không ngờ nàng lại trả lời dứt khoát như vậy.
"Cô hiện tại... đang ở một mình sao?"
"Tôi có người nhà của tôi."
Chu Lang thầm nghĩ: "Ồ, là An Dương đây mà."
"Nghe ý của Tiêu Chấn lúc nãy, cô định sẽ xem mắt mãi cho đến khi tìm được người thích hợp mới thôi à?"
"Để sau hãy nói."
Kỷ Tú Niên gật đầu với cô: "Tôi đi đây."
Nàng cũng không biết tại sao đột nhiên lại muốn đi... có lẽ vì sợ Chu Lang sẽ nói tiếp, rằng nàng sớm đã không còn một mình.
Nàng vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ.
Khi đến nhà cũ của họ Giang, Giang Úy đang huấn luyện Giang Lan hít xà đơn trong sân. Giang Lan vừa thấy nàng đã như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Cô ơi, ba con ngược đãi con!"
Kỷ Tú Niên nhìn về phía Giang Úy, vẻ mặt nhàn nhạt: "Anh để Tiểu Lan về nghỉ ngơi đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Giọng nàng thanh đạm, nhưng Giang Úy lại bất giác rùng mình: "Giang Lan, về phòng đọc sách, không được xuống lầu."
Cậu thiếu niên choai choai linh hoạt nhảy xuống khỏi xà đơn, vèo một cái đã chạy vào phòng, cuốn theo một trận gió, vui vẻ về phòng chơi game.
Kỷ Tú Niên lạnh nhạt liếc Giang Úy một cái: "Vào phòng khách nói chuyện đi."
Giang Úy: "Hả? Được, được."
Kỷ Tú Niên ngồi trên ghế sô pha, vai và cổ ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt trong veo: "Anh, em muốn nói chuyện với anh về việc hôm nay."
Giang Úy: "..."
Thôi xong, quả nhiên ở ngoài là nể mặt anh nên chưa nói nặng lời, bây giờ về nhà tìm anh tính sổ đây.
Sắc mặt Kỷ Tú Niên vẫn ôn hòa đạm nhiên như cũ, nhưng anh biết rõ, Kỷ Tú Niên đang giận.
Nàng tính tình dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải là người không có nguyên tắc và không biết nổi giận.
"Anh đã nhiều lần nói sẽ sắp xếp cho em đi xem mắt, và em cũng đã nhiều lần tỏ rõ thái độ từ chối, đúng không?"
"Đúng..."
"Hôm nay em đưa An Dương đi khám bệnh, anh đột nhiên xuất hiện, giữa đường lại bảo đối phương đã đến rồi, chắc mẩm rằng em nhất định sẽ đi, có phải không?"
"Tiểu Niên, anh..."
"Anh, anh nghe em nói hết đã."
Giọng nàng ôn hòa, nhưng lại cực kỳ kiên định và quyết đoán. Trong ánh mắt không có ý trách móc, nhưng lại khiến người ta bất giác hoảng sợ.
Giang Úy cúi đầu.
Một người đàn ông cao lớn, thô kệch như con gấu, giờ đây chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo. Ngày thường ở đơn vị, anh thường xuyên huấn luyện đám lính mới đến mức kêu cha gọi mẹ, ai mà biết được một vị sĩ quan oai phong như anh... về nhà lại sợ em gái đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!