Kỷ Tú Niên: "Chu Lang, cô đừng kiếm chuyện vô cớ nữa."
Chu Lang hỏi ngược lại: "Tôi có sao?"
Kỷ Tú Niên cuối cùng cũng nhận ra Chu Lang đang cố tình: "Sáng sớm tinh mơ, cô rảnh rỗi đến mức bày trò đùa dai thế à?"
Chu Lang nheo mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Cô giận rồi à? Sao mà dễ chọc thế? Đùa một chút thôi mà, cô nghiêm túc quá đấy giáo sư Kỷ, nhạt nhẽo thật."
Một bên môi của Kỷ Tú Niên vẫn còn tê rần, nàng bất giác mím chặt: "Tôi nhạt nhẽo đâu phải mới ngày một ngày hai, hôm nay cô mới biết sao?"
Chu Lang "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, mỗi lần nhận thức về sự nhạt nhẽo của cô lại được làm mới."
Kỷ Tú Niên mở máy tính lên: "Còn chuyện gì nữa không?"
Trên mặt nàng gần như chỉ thiếu viết mấy chữ "xin hãy tránh xa tôi ra".
"Giận thật rồi à?"
"..."
Chu Lang lại cười đầy thiện chí: "Đừng giận nữa mà, nếu giận thật thì tôi xin lỗi cô, được không?"
"Chu Lang," Kỷ Tú Niên gọi thẳng tên cô, "Cô rảnh lắm à?"
Chu Lang vậy mà lại gật đầu thật: "ừ."
Kỷ Tú Niên: "..."
"Thôi được rồi," Chu Lang đột nhiên đổi chủ đề, nói một cách cực kỳ nghiêm túc, "Đôi khuyên tai hôm nay của cô xinh lắm, nhưng tôi thấy ngọc trai là hợp với cô nhất."
Đây là lần thứ hai cô nhắc đến đôi khuyên tai, như thể đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
Kỷ Tú Niên dường như nhận ra điều gì, bèn ngước nhìn cô.
Đôi khuyên tai ấy là món quà đúng nghĩa đầu tiên mà Chu Lang tặng nàng, dĩ nhiên, không tính túi bánh mì xách tay từ nước ngoài về.
Khi đó sắp đến sinh nhật Kỷ Tú Niên, Chu Lang đặc biệt để tâm đến món quà này, vì thế đã chuyên tâm đi học lặn, mò ngọc trai dưới đáy biển, rồi tự tay vẽ bản thiết kế, tìm thợ thủ công lành nghề làm thành đôi khuyên tai tặng nàng.
Chu Lang hy vọng tặng nàng một món quà độc nhất vô nhị, nhưng thực chất, chính trái tim lãng mạn và chân thành ấy mới là trân bảo quý giá nhất trên đời.
Chu Lang không nói thêm gì nữa, tự nhiên lướt qua chủ đề này: "Được rồi, vào chuyện chính. Tôi đến để nhắc cô, tòa nhà quyên tặng đã được ấn định, ngày mai sẽ cắt băng khánh thành, nhớ đến đúng giờ."
"Nhanh vậy sao," Kỷ Tú Niên sững sờ, "Chẳng phải mấy hôm trước mới chốt hợp đồng à?"
Chu Lang "ừ" một tiếng, giọng điệu có chút ngông cuồng và phóng khoáng của tuổi trẻ: "Chuyện tôi muốn làm, ai cũng phải để tâm. Đương nhiên là nhanh rồi."
Kỷ Tú Niên: "Cảm ơn cô đã làm rất nhiều việc cho học viện."
"Ồ," Chu Lang lại tỏ ra có chút thờ ơ, rồi bỗng vươn tay, "Đừng động đậy, chỗ này của cô có mấy sợi tóc."
"Cái gì?"
"Không có gì, giúp cô phủi cho sạch thôi," nói xong Chu Lang thu tay lại, động tác gọn gàng, dứt khoát không một chút mập mờ thừa thãi: "Tôi đi tìm sư huynh của tôi đây, cô làm việc tiếp đi."
Chu Lang vui vẻ ra mặt, khóe môi cong cong, quấn hai sợi tóc quanh đầu ngón tay, hết vòng này đến vòng khác.
Xem Kỷ Tú Niên đỏ mặt ngượng ngùng cũng khá là thú vị.
Từ Ninh Đại trở về, Chu Lang về thẳng nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!