Kỷ An Dương thoáng sững người.
Câu hỏi này... thật khó để trả lời. Từ nhỏ đến lớn, cậu gần như chẳng mấy khi kết thân với bạn bè đồng trang lứa. Chỉ trừ những ngày còn thơ dại, hễ bị ai chọc ghẹo là đồ không có ba, cậu liền xông vào ăn thua đủ với người ta, còn lại, cậu đã quen dùng sự im lặng để đối mặt với mọi chuyện.
Nhưng người trước mắt là chị của Chu Hưởng, một người đối xử với cậu rất tốt, cậu không thể làm như không nghe không thấy được.
Bàn tay buông thõng của cậu thiếu niên vô thức siết chặt lấy vạt quần, lòng bàn tay cậu cảm thấy rịn mồ hôi, giọng nói cũng trở nên khản đặc: "Em... ở nhờ ạ."
"Ở nhờ..." Chu Lang bất giác lẩm bẩm.
Cô giật nảy mình, suýt nữa thì đã tưởng đây là... con của Kỷ Tú Niên.
Nhận ra phản ứng của mình có phần khác thường, cô vội điều chỉnh lại: "Ồ... Vậy gia đình mà em ở nhờ đối xử với em thế nào?"
"Khá tốt ạ. Mọi người chăm sóc em trong sinh hoạt hằng ngày, cũng không đòi hỏi gì ở em cả... Chỉ là công việc của người ấy khá bận rộn..."
"Vậy thì tốt rồi, nếu có chuyện gì không vui, hoặc cần giúp đỡ, cứ nói với Chu Hưởng nhé."
Nghĩ vậy thì mọi chuyện lại trở nên hợp lý. Vì là ở nhờ, nên lần trước đánh nhau ở trường, cậu nhóc này mới sống chết không chịu gọi người nhà, xem ra là sợ gây thêm phiền phức cho người ta.
Chu Lang lướt qua chủ đề này, đặt món quà mua tối nay vào tay cậu: "Vậy bọn chị không tiễn em vào trong nữa nhé, em nghỉ ngơi cho khỏe, tĩnh dưỡng cho tốt vào. Vài tuần nữa rảnh, chúng ta ra biển chơi du thuyền."
Kỷ An Dương ngượng ngùng đỏ mặt, rồi bỗng nghiêm túc cúi đầu chào cô: "Cảm ơn chị!"
Ra biển... Từ nhỏ đến lớn chỉ mải đi khám bệnh khắp nơi, hình như cậu chưa bao giờ được ra biển chơi cho thỏa thích cả.
Chu Hưởng thấy thế thì ngán ngẩm: "Làm gì thế Kỷ An Dương, chị tôi cũng là chị cậu, khách sáo thế là không coi tôi là anh em à?"
Chu Lang mỉm cười nhìn Kỷ An Dương, ánh mắt càng thêm thân thiết: "Không sao đâu, vào nhà đi em."
Cô đứng bên đường, đợi Kỷ An Dương vào nhà, cho đến khi ánh đèn từ căn phòng có chậu cây xanh sáng lên, xác nhận mình không nhớ nhầm, cô mới quay sang bảo Chu Hưởng: "Đi thôi."
Chu Hưởng bỗng cảm thán: "Sao sức khỏe cậu ấy kém thế nhỉ, lại vừa phẫu thuật, còn phải ở nhờ nhà người khác nữa, trước giờ có nghe kể đâu."
Chu Lang vừa lái xe, mắt vừa nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu rất tự nhiên: "Vậy thì em nên thân với em ấy hơn một chút, đối xử với người bạn này cho tốt vào."
"Tất nhiên rồi," Chu Hưởng chuyển chủ đề, giọng có chút hờn dỗi: "Lúc nãy chị bảo dẫn cậu ấy đi chơi du thuyền, trước đây em nói với chị mấy lần, lần nào chị cũng bảo không rảnh, chị nói xem, rốt cuộc ai mới là em trai ruột của chị?!"
"Đương nhiên là em rồi." Chu Lang chuyên tâm lái xe.
"Không biết còn tưởng Kỷ An Dương mới là em trai chị đấy!"
"Chu Hưởng, em có trẻ con quá không vậy?"
Chu Lang biết cậu em trai mình vẫn luôn thích nhõng nhẽo, nên cũng không để bụng lời nói của cậu.
Cùng lúc đó, Kỷ An Dương vừa bước vào nhà thì thấy Kỷ Tú Niên đang ngồi đọc tạp chí trong phòng khách. Cậu khựng lại: "Con về rồi."
Kỷ Tú Niên liếc thấy hộp quà nhỏ trên tay cậu: "Mua gì thế?"
"Là bút máy của chị bạn cùng bàn tặng con."
"Con xem có món quà nào thích hợp thì mua tặng lại cho bạn ấy."
Kỷ An Dương gật đầu, giọng điệu vui vẻ hiếm thấy: "Vâng, hôm nào con đi xem. Chị ấy còn bảo muốn dẫn con ra biển chơi du thuyền."
Kỷ Tú Niên nhướng mày, có chút ngạc nhiên: "Gia đình bạn học này có điều kiện tốt lắm sao?"
"Vâng..." Kỷ An Dương bỗng trở nên lúng túng, "Việc này... có gây áp lực kinh tế lớn cho nhà mình không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!