Ánh nắng dịu dàng, gió nhẹ hiu hiu.
Kỷ Tú Niên đứng ngẩn người bên bồn hoa, chiếc khuyên tai đó có lẽ đã mất thật rồi.
Nàng không nghĩ ra được là đã đánh rơi nó thế nào... Từ khi Chu Lang trở về, nàng đã không đeo nó nữa, vẫn luôn cất trong ngăn kéo. Hôm qua định mang về nhà, cất vào trong túi, lại phát hiện thiếu mất một chiếc.
Nghĩ lại, một thời gian trước có một ly nước đổ vào ngăn kéo, hình như nàng đã giặt sạch, rồi mang tập tài liệu bị ướt ra bồn hoa phơi, chắc là đã đánh rơi lúc đó.
Chỉ có khả năng này thôi.
Tối qua, nàng đã suy nghĩ cả đêm, ba bốn giờ sáng vẫn không sao ngủ được.
Nàng siết chặt chiếc khuyên tai còn lại trong lòng bàn tay, đứng lặng rất lâu.
Mất thì thôi vậy.
Dù sao... chỉ cần Chu Lang không nhìn thấy là được.
Những lời nói với Cao Khải Nhuế ngày đó... cũng là nói với chính mình.
Nàng sẽ không cho phép bất cứ ai quấy rầy cuộc sống của Chu Lang, kể cả chính nàng.
Hách Thư Du vừa đi công tác về, tình cờ thấy nàng: "Kỷ lão sư?"
Kỷ Tú Niên chào anh ta: "Viện trưởng Hách, anh về rồi à."
Hách Thư Du trông có vẻ phong trần mệt mỏi: "Chuyện của Cao Khải Nhuế... tôi cũng nghe nói rồi."
Kỷ Tú Niên có chút áy náy cười: "Làm anh phải chê cười rồi."
"Không có, còn phải cảm ơn cô, đã chọn một thời điểm rất tốt."
Kỷ Tú Niên và Cao Khải Nhuế đều là người gốc của Ninh Đại, Hách Thư Du vừa mới được điều đến đây, vốn không tiện đứng về phe nào. Vừa hay anh đi công tác một chuyến, lúc trở về mọi chuyện đã rõ ràng, ngược lại khiến anh nhẹ nhõm.
"À phải rồi, vị chuyên gia mà tôi nói với cô lần trước cuối cùng cũng có thời gian rảnh rồi. Sắp đến kỳ nghỉ Quốc khánh, tuần này tôi đưa cô đi gặp một chuyến nhé?"
"Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm!"
Kỷ Tú Niên đã chờ đợi vị chuyên gia này rất lâu, nàng cố gắng quên đi chuyện chiếc khuyên tai. Đợi đến giờ tan học, nàng đến đón Kỷ An Dương về nhà: "An Dương, tuần này con xin phép thầy cô nghỉ nhé, ca phẫu thuật lần trước chúng ta nói có thể làm rồi."
Tiết cuối cùng là tiết thể dục, Kỷ An Dương vừa đánh cầu lông nửa giờ, quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại hiếm khi lộ ra vẻ phấn chấn của một thiếu niên: "Có phải làm xong ca phẫu thuật này... sau này con sẽ có thể giống như những người khác không?"
Trong lòng Kỷ Tú Niên có chút chua xót, nhưng lại tỏ ra rất nhẹ nhàng: "Đúng vậy, chỉ một lần này nữa thôi."
Kỷ An Dương sinh ra đã có bệnh bẩm sinh, mấy năm nay đã trải qua không ít ca phẫu thuật, thường xuyên phải xin nghỉ để tịnh dưỡng, cũng có lúc buồn bực không vui.
"Con..." Kỷ An Dương ngừng lại một chút, "Sau phẫu thuật, con có thể mời bạn học về nhà chơi không?"
"Là bạn học lần trước con nói sao, được chứ."
Kỷ An Dương lấy điện thoại ra: "Vậy con gọi điện ngay bây giờ."
Điện thoại vừa quay số đã được kết nối.
Giọng nói cà khịa của Chu Hưởng truyền đến: "Làm gì đấy, vừa rồi chơi bóng thua baba, đang khó chịu đúng không?"
Kỷ An Dương còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy một giọng nữ trong trẻo ở đầu dây bên kia răn dạy cậu: "Chu Hưởng, nói chuyện cho tử tế."
"Được được được, sợ bà chị tổ tông của em rồi..." Chu Hưởng nghiêm túc lại, "Chị tôi quản nhiều thật đấy... Nói đi, có chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!