Chu Lang chạy một mạch xuống lầu, cũng không thấy bóng dáng Kỷ Tú Niên đâu.
Vì thở quá gấp, cổ họng cô nóng rát.
Cô đứng bên đường lấy lại hơi, quay đầu nói với Nhạc Thành: "Lái xe, đến Ninh Đại."
Đúng vào giờ cao điểm buổi chiều, đường kẹt xe kinh khủng, quãng đường nửa tiếng đồng hồ bị kéo dài ra thành một tiếng rưỡi.
Chu Lang không đợi được nữa, liền nhắn tin cho Kỷ Tú Niên:
"Cô đến tìm tôi à?"
"Có chuyện gì?"
"Tại sao không nói một tiếng đã đi rồi?"
"Trả lời đi!"
Lúc cô gõ chữ, vô số tin nhắn khác cứ nhảy ra, thông báo từ nhóm công việc, tin nhắn từ nhóm gia đình, còn có cả Đoạn Gia Như hỏi cô tại sao lại bỏ cô ấy lại phòng họp rồi chạy đi.
Chu Lang cứ coi như không thấy.
Nhưng khung chat mà cô mong chờ nhất vẫn sạch sẽ như cũ, người đó không trả lời một tin nào.
Trên đường đi, Nhạc Thành đã hỏi thư ký, biết được Kỷ Tú Niên tối nay dạy lớp vũ đạo.
Là phòng học vũ đạo mà Chu Lang đã từng đến.
Đến ngoài phòng học, Chu Lang đứng ở cửa sổ hành lang một lúc, đợi gió đêm làm khô đi lớp mồ hôi trên trán, soi mình qua tấm kính chỉnh lại quần áo, rồi xoay người hỏi Nhạc Thành: "Trông tôi thế nào?"
Nhạc Thành gật đầu: "Vẫn như mọi khi."
Chu Lang hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại vẻ mặt, đưa túi xách cho Nhạc Thành: "Anh qua bên kia đợi tôi."
Vừa hay đến giờ nghỉ giải lao.
Chu Lang kéo cửa phòng vũ đạo ra, thấy Kỷ Tú Niên đang dạy sinh viên luyện tập động tác.
Nàng mặc một chiếc váy múa màu trắng bó sát, không hở hang như lần trước để lộ cả mảng lưng trắng ngần, chỉ là phần ngực ôm sát có chút...
Cô đứng tại chỗ, cố nén giận đợi.
Kỷ Tú Niên để ý thấy có sinh viên cứ nhìn ra sau, mới quay đầu lại, có chút bất ngờ: "Sao cô lại đến đây?"
Chu Lang lạnh mặt: "Ra ngoài nói chuyện."
Kỷ Tú Niên nói với sinh viên đợi một lát rồi mới đi ra ngoài.
Gió đêm khẽ lướt qua, mồ hôi trên người nàng chưa kịp tan, chiếc váy múa mỏng manh liền trở nên lạnh lẽo. Nàng bất giác khoanh tay ôm lấy cơ thể, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nàng không hề nhận ra, chính động tác ấy khiến khuôn ngực càng thêm đầy đặn, hiện rõ nét quyến rũ khó che giấu.
Chu Lang có chút mất tự nhiên liếc nhìn mấy lần, rồi lại dời mắt đi: "Buổi chiều cô đến tìm tôi à?"
Kỷ Tú Niên: "Ừ, có một tài liệu cần cô ký tên, tôi đã đưa qua rồi."
"Không có chuyện gì khác à?"
"À... có một chuyện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!