Chương 2: (Vô Đề)

Người thương xa cách mười sáu năm, giờ phút này lại đột ngột hiện hữu ngay trước mắt.

Cảm xúc vỡ òa chỉ trong một cái chớp mắt. Sững sờ, hoài nghi, rồi lại xen lẫn một niềm vui sướng hư ảo như người vừa tìm lại được báu vật đã mất. Hàng vạn cảm xúc cuộn xoáy vào nhau, truyền thẳng từ đỉnh đầu xuống từng đốt ngón tay, khiến trái tim nàng nện lên từng hồi thình thịch, dồn dập đến mức lồng ngực gần như đau nhói.

Kỷ Tú Niên vội dời ánh mắt đi nơi khác, giọng điệu vẫn bình thản, ôn hòa: "Cảm ơn câu hỏi của viện phó Chu. Về vấn đề này, tôi không có nhiều ý kiến. Nền tảng của giáo dục nằm ở chính các em sinh viên, thay vì nghe quan điểm của tôi, chi bằng chúng ta lắng nghe thêm ý kiến của các em."

Nàng giữ gương mặt không chút cảm xúc, trả lại micro.

Thái độ có phần qua loa này khiến vài giảng viên khác ngồi gần đó không khỏi lúng túng, khóe miệng giật giật.

Viện trưởng vội đứng ra cứu vãn tình hình: "Có giảng viên hay sinh viên nào có ý kiến không? Mời giơ tay."

Chu Lang nhìn nàng, khóe mắt cong lên một đường đầy ý vị. Cô cố tình lách qua chỗ ngón tay nàng vừa chạm, nhận lại chiếc micro rồi đi sang phía bên kia, tiện tay đưa cho một sinh viên đang giơ tay.

Kỷ Tú Niên vừa ngồi xuống, Phương Tầm đã lo lắng ghé sát lại hỏi nhỏ: "Cô Kỷ, có phải trước đây cô quen phó viện phó Chu không ạ?"

"... Cũng có thể coi là quen."

"Em thấy hình như ban nãy cô ấy không nể mặt cô lắm thì phải?"

Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng, không nói gì thêm.

Sau khi sinh viên phát biểu xong, viện trưởng tuyên bố nghỉ giải lao giữa giờ.

Kỷ Tú Niên cất máy tính xách tay vào túi, rồi đứng dậy: "Tôi đi trước đây."

Phương Tầm ngạc nhiên "A" một tiếng: "Vẫn còn nửa sau mà cô?"

Kỷ Tú Niên không giải thích nhiều lời, xách túi rồi cứ thế bước ra ngoài.

Ngoài hành lang, một đồng nghiệp chào nàng: "Kỷ lão sư, vội đi dạy à?"

Kỷ Tú Niên bước chân vội vã, chỉ nghiêng đầu cười với người đồng nghiệp khi lướt qua: "Tôi có việc gấp."

Một người vốn luôn cẩn trọng và kín đáo, lúc này lại bước đi hối hả, như thể có thú dữ đang đuổi theo sau lưng, vội vã muốn thoát khỏi nơi này.

Chủ nhiệm khoa Cao Khải Nhuế vừa hay đi ngang qua, giơ tay chặn nàng lại: "Kỷ lão sư, hội nghị còn chưa kết thúc đâu, đừng làm viện trưởng mất mặt chứ."

Kỷ Tú Niên chau mày, ánh mắt lạnh đi: "Chủ nhiệm Cao."

Cao Khải Nhuế lấy tay che miệng cười: "Sao thế, vừa bị người cũ... à, bị hỏi khó một câu nên mất mặt, không vui à?"

Trước ánh nhìn có phần cảnh cáo của Kỷ Tú Niên, cô ta cuối cùng cũng sửa lại lời nói.

Kỷ Tú Niên lạnh nhạt lướt qua cô ta: "Không liên quan đến cô."

Có người bên cạnh khẽ nói: "Thôi thôi, chủ nhiệm Cao, đừng xía vào chuyện của người khác."

Ai mà không biết gia thế của Kỷ Tú Niên rất vững, dù cho nàng trước nay luôn khiêm tốn.

Cao Khải Nhuế bị khuyên một câu nên đành im lặng, nhưng nghĩ đến bộ dạng lúng túng của Kỷ Tú Niên khi bị Chu Lang làm khó ban nãy, lòng cô ta lại thấy hả hê đôi chút: "Sau này ngày tháng của cô ta cũng chẳng dễ chịu đâu, Viện phó Chu kia là một nhân vật lợi hại đấy."

Kỷ Tú Niên chẳng buồn để những lời đó vào tai. Nàng đi một mạch đến văn phòng ở cuối hành lang tầng hai mới dừng lại, một tay chống lên khung cửa lành lạnh, cố gắng hít thở thật sâu để điều hòa lại nhịp thở gấp gáp.

Vài giây sau, nàng lấy chìa khóa từ trong túi ra. Đầu ngón tay run rẩy co lại một lúc rồi mới duỗi ra được, tra chìa khóa vào ổ, vặn một cái, phát ra tiếng "cạch" giòn tan.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nàng chuẩn bị đẩy cửa bước vào, một giọng nói trầm thấp, lành lạnh bỗng vang lên bên tai: "Bắt được cô rồi nhé."

Keng—

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!