Kỷ Trường Hoành hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần con không có những suy nghĩ không nên có, ta đương nhiên sẽ không làm gì cả."
Kỷ Tú Niên gật đầu: "Cũng phải. Anh họ đã về Minh Xuyên rồi, bây giờ ba cũng không dám."
"Con nói cái gì," Kỷ Trường Hoành đập mạnh tay xuống bàn, vô cùng bất mãn vì quyền uy của mình bị khiêu khích, "Con ăn nói với ba mình như vậy đấy à?"
Kỷ Tú Niên day day thái dương: "Tùy ba nói thế nào cũng được. Con mệt rồi, không muốn cãi nhau. Nếu ba không phải cố tình tìm con để ăn cơm, vậy con đi trước."
Có những lời nghe đi nghe lại cả trăm ngàn lần, nàng đã sớm không còn để trong lòng.
"Đứng lại," giọng Kỷ Trường Hoành trầm xuống, "Chỉ là một bữa cơm, ta không so đo với con. Nhưng những gì ta vừa nói, tuyệt đối không phải là đùa. Con tự lo cho bản thân mình đi, chuyện khiêu vũ ở buổi họp lớp mấy hôm trước không được phép tái diễn. Hơn nữa, con nên biết, người ta đã sớm kết..."
"Con biết," Kỷ Tú Niên quay đầu lại, nụ cười vừa lạnh nhạt vừa sắc bén, "Không cần ba cố tình nhắc nhở, nhờ ơn của ba, mà con đã may mắn được xem hôn lễ của người mình yêu."
Nói xong, nàng đẩy cửa bước ra ngoài, nụ cười trên môi biến mất sạch sẽ.
Thư ký Tống thấy nàng ra ngoài, dường như rất bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự từ biệt: "Kỷ tiểu thư, trên đường cẩn thận."
Vẻ mặt Kỷ Tú Niên nhàn nhạt: "Cảm ơn."
Nàng lái xe trở về, tiện đường mua hai túi sủi cảo đông lạnh.
Vừa đứng ở huyền quan thay giày, cửa đã mở ra từ bên ngoài.
"An Dương?" Kỷ Tú Niên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, "Sao bây giờ con mới về?"
"...À, con đi ăn cơm với bạn."
Kỷ Tú Niên chỉ vào miếng băng dán trên mặt con trai hỏi: "Chỗ này sao vậy?"
Đứa nhỏ này lịch sự văn nhã, chưa bao giờ khiến nàng phải bận tâm. Đừng nói đánh nhau, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có một chút xung đột nào với bạn học.
Giọng Kỷ An Dương bình tĩnh: "Chơi bóng với bạn cùng bàn, bị ngã một cái. Đánh xong cậu ấy mời con ăn cơm, nói là xin lỗi."
Kỷ Tú Niên nhìn từ trên xuống dưới một lượt, chắc chắn rằng trên người con trai không có vết thương nào khác, mới nói: "Không sao là tốt rồi. Bạn cùng bàn mới của con nhiệt tình nhỉ?"
"Cũng tàm tạm."
"Người tốt chứ?" Kỷ Tú Niên vừa nói, vừa lấy kéo cắt bao bì túi sủi cảo đông lạnh.
"Ừm, cũng được ạ," Kỷ An Dương miệng thì nói vậy, trong lòng lại nghĩ, "Cái thằng nhóc vừa ngốc vừa trẻ trâu."
Kỷ Tú Niên cười cười: "Vậy thì chơi với người ta nhiều một chút, con đừng cả ngày chỉ đọc sách, tự giam mình mãi sẽ sinh bệnh đấy."
Đứa nhỏ này từ bé sức khỏe đã không tốt, vì để điều trị mà chuyển trường trong và ngoài nước mấy lần, tính cách vừa quái gở vừa kiêu ngạo, bạn bè thật sự quá ít.
Kỷ An Dương đặt cặp sách xuống, đợi đến khi sủi cảo chín, cậu lại cảm thấy đói: "Con cũng muốn ăn một bát."
Kỷ Tú Niên bưng hai bát sủi cảo ra: "Buổi tối con ăn không no à."
Đêm khuya mênh mông, gió nhẹ hiu hiu.
Hai người ngồi bên bàn ăn sủi cảo.
"Ra ngoài con ăn gì thế?"
"Ăn linh tinh thôi ạ, chị của bạn cùng bàn con cũng ở đó."
"Chị gái à? Là sinh viên sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!