Chương 15: (Vô Đề)

Kỷ Tú Niên theo ánh mắt của cô nhìn lên, cũng tức giận.

Gương mặt Khương Duyệt ửng đỏ, không biết là vì xấu hổ hay phẫn nộ. Cái đầu đang bị men rượu cọ rửa bỗng nhiên tỉnh táo lại. Cô nàng còn chưa kịp nói gì, hai hàng nước mắt đã lăn dài.

Chu Lang lắc đầu, rút hai tờ giấy ăn đưa cho cô sinh viên: "Khóc cái gì chứ. Tôi không có ý nói em đâu."

Cô còn không đến mức đi so đo với một cô bé hai mươi tuổi.

Mấy hôm trước Chu Lang đã thấy Cao Khải Nhuế nhìn chằm chằm theo bóng lưng Khương Duyệt. Hôm nay lại tình cờ nghe Phương Tầm và Sầm Dao ca thán, cô bèn tạm thời mua một tấm bình phong để tìm chút yên tĩnh, không ngờ Cao Khải Nhuế lại là người không có giới hạn đến thế.

Khương Duyệt cắn chặt môi, không nhận lấy tờ giấy ăn Chu Lang đưa.

Chu Lang có chút bất đắc dĩ: "Ở tuổi của em, cứ lo học cho tốt là được rồi."

Khương Duyệt không nhìn cô, cúi đầu, hổ thẹn vô cùng nói với Kỷ Tú Niên một câu xin lỗi, rồi khóc lóc chạy đi.

Trong phút chốc, hai người nhìn nhau không nói gì.

Chu Lang lại liếc nhìn camera một lần nữa: "Giáo sư Kỷ, người bạn cùng phòng ngày xưa của cô không ra gì cả."

Kỷ Tú Niên gật đầu, giữa đôi mày thanh tú lại ẩn chứa sự tức giận: "Cô ta nhắm vào tôi thì thôi đi, sao lại có thể lợi dụng cả sinh viên... Đứa nhỏ này rất đáng thương."

"Hửm?"

"Mẹ cô bé là giáo viên dạy múa ở trường nghệ thuật dành cho trẻ em câm điếc, vì cứu hai đứa trẻ trong một vụ tai nạn xe hơi mà qua đời. Cha một mình nuôi cô bé lớn lên, cô bé rất có năng khiếu vũ đạo, nhưng chi phí học nghệ thuật lại rất lớn. Năm ngoái cha cô bé bị bệnh..."

"Cho nên, cô đã cho cô sinh viên đó mượn tiền?"

"Mượn không nhiều lắm, chỉ giúp cô bé xin được một khoản vay dành cho sinh viên."

Kỷ Tú Niên hiếm khi nói với cô nhiều đến thế. Chu Lang nghiêm túc lắng nghe, không trào phúng cũng không nói đùa: "Tôi biết rồi."

Chu Lang cầm lấy túi xách: "Có muốn đi tìm Cao Khải Nhuế nói chuyện không?"

Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Tạm thời chưa cần."

"Được," Chu Lang lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt, đặt lên bàn, "Người bạn cùng phòng ngày xưa của cô và cô có thù oán gì lớn lắm à? Tôi nhớ... hồi mới vào đại học hai người quan hệ không tồi mà, sau này là vì cô ta..."

Vì cô ta đã ăn mất chiếc bánh mì mà mình tặng cho Kỷ Tú Niên.

Nói được nửa chừng, Chu Lang đột ngột im bặt.

Kỷ Tú Niên bất giác ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của cô, rồi nhanh chóng lảng đi: "Ừm... tính cách cô ta quá cực đoan."

"Đâu chỉ cực đoan, nhân phẩm có vấn đề."

Kỷ Tú Niên có chút thất thần: "À phải rồi... vừa rồi, cảm ơn."

Chu Lang đi ra ngoài: "Chuyện nhỏ. Tôi về trước đây."

Kỷ Tú Niên cụp mắt xuống.

Tâm tư lại hoàn toàn dừng lại ở câu nói dở dang lúc nãy.

Khi đó... họ mới vừa yêu nhau thì phải.

Chu Lang cùng mẹ ra nước ngoài phẫu thuật, trước khi về nước đã mua nửa vali quà, không ngờ trong quá trình vận chuyển, hành lý lại bị thất lạc.

Chỉ còn lại túi bánh mì mua vội ở sân bay, tiện tay xách lên máy bay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!