Chu Lang cố nén cảm xúc, mím chặt môi.
"Cô mà dám nói có, tôi sẽ dám hôn thật," Chu Lang nghĩ thầm, "Dù sao cô cũng say rồi, có làm gì được tôi đâu."
Đôi mắt Kỷ Tú Niên khẽ chớp vài lần, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nàng không nghe rõ cô nói gì, chỉ theo bản năng đáp lại: "Không có."
Nói xong, nàng lại thiếp đi.
Chu Lang nhẹ thở phào.
Đúng lúc đó, Phương Tầm quay lại, cô nàng lập tức ngồi thẳng người: "Vất vả cho em rồi."
Phương Tầm thở hổn hển: "Để cô đợi lâu rồi."
Chu Lang nhận lấy sữa chua: "Phiền em quá, cảm ơn."
Thấy Kỷ Tú Niên ngủ ngon như vậy, cô cũng không gọi nàng dậy.
Gió đêm mát lạnh, làm khô đi lớp mồ hôi trong lòng bàn tay.
Nửa giờ sau, xe dừng lại.
Chu Lang vòng qua mở cửa xe, vừa đưa tay ra đã bắt gặp ánh mắt của Kỷ Tú Niên.
Nàng đã tỉnh.
Kỷ Tú Niên cố gắng chớp mắt: "Cảm ơn."
Nàng cầm lấy túi xách, vịn vào cửa xe bước xuống.
Hai hộp sữa chua vẫn nằm yên trên ghế.
Chu Lang lặng lẽ thu tay về.
Phương Tầm vội vàng đỡ lấy Kỷ Tú Niên: "Viện phó Chu, em đưa Kỷ lão sư vào trước ạ."
Ý thức của Kỷ Tú Niên vẫn còn mơ hồ, nhưng nàng vẫn lễ phép và khách sáo: "Xin lỗi, phiền hai người quá."
Chu Lang không nói gì, đứng bên đường đợi.
Phương Tầm nhanh chóng quay ra: "viện phó Chu, để em đưa cô về nhé?"
Chu Lang nói không cần: "Tôi gọi tài xế thay là được. Em về trước đi. Cũng không còn sớm nữa, trên đường cẩn thận."
Phương Tầm không nài ép nữa, vẫy tay chào tạm biệt Chu Lang rồi bắt một chiếc taxi rời đi.
Chu Lang đứng bên đường một lúc.
Đường Xuân Đường, số nhà 284.
Trên ban công trồng hai chậu cây xanh, trên tấm kính dán một chữ 'Phúc' màu đỏ, còn treo một chuỗi chuông gió.
Cô đã ghi nhớ tất cả.
Gió đêm thổi bay mái tóc dài của cô.
Cuối cùng... cũng tìm được nàng rồi...
Lúc tỉnh lại trời vẫn chưa sáng, Kỷ Tú Niên đau đầu như búa bổ, lờ mờ nhớ lại chuyện tối qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!