Phương Tầm hoàn toàn choáng váng!
Cứ thế này bế lên luôn sao?
Còn đòi đưa người về nhà, còn hỏi Kỷ Tú Niên ở đâu nữa chứ!
Thấy Phương Tầm không phản ứng, Chu Lang ôm Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Giáo sư Kỷ say rồi. Tôi đưa cô ấy về, em biết cô ấy ở đâu không?"
Vẻ mặt Hách Thư Du vẫn điềm nhiên, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ dò xét: "Chu Lang, em có được không đấy? Em cũng uống rượu rồi mà."
Chu Lang gật đầu: "Được, gọi tài xế lái thay là xong."
Phương Tầm cầm lấy túi xách của Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Em không uống rượu, để em gọi xe đưa Kỷ lão sư về."
Giọng Chu Lang nhàn nhạt như đang nói đùa: "Không yên tâm về tôi đến thế à, sợ tôi ăn tươi nuốt sống cô ấy sao?"
Phương Tầm: "..."
Lời này thật sự quá nhiều ẩn ý...
Nhưng Kỷ lão sư trước đây từng nói... nàng và viện phó Chu không có quan hệ gì cả.
Ngày thường Kỷ lão sư giúp đỡ mình như vậy, bây giờ mình cũng không thể dễ dàng lùi bước: "Cái đó... cái đó..."
Chu Lang thấy cô nàng căng thẳng đến đỏ mặt, cũng không làm khó nữa: "Thôi được. Em biết lái xe không?"
"Biết.. biết ạ."
"Vậy em lái xe của tôi, đưa cô ấy về, sau đó đưa tôi một đoạn, được chứ?"
Phương Tầm như trút được gánh nặng, tiến lên một bước: "Để em đỡ Kỷ lão sư giúp cô?"
Chu Lang không nhúc nhích, vòng tay ôm Kỷ Tú Niên càng chặt thêm một chút.
Cao Khải Nhuế bật cười thành tiếng: "Phương lão sư, cô không cần phải lo lắng đâu, cứ yên tâm đi, viện phó Chu nhà cô ấy..."
Cưng như trứng, hứng như hoa ấy chứ!
"Chủ nhiệm Cao," Chu Lang ngắt lời cô ta, "Cô cứ từ từ ăn nhé."
Cao Khải Nhuế mải xem kịch vui đến quên cả trời đất, cô ta mơ hồ nhớ ra tính tình của Chu Lang không tốt lắm, cũng không dám đôi co với cô: "Được thôi, viện phó Chu, trên đường về cẩn thận."
Chu Lang không thèm để ý đến cô ta, cúi đầu hỏi Kỷ Tú Niên: "Đi được không?"
... Hay là cần tôi bế cô ra ngoài.
Kỷ Tú Niên vẫn còn chút ý thức, nghe thấy tiếng cô liền gật đầu.
Vài giây sau, Chu Lang mới buông tay khỏi người Kỷ Tú Niên. Phương Tầm vội vàng đỡ lấy, đi theo cô ra ngoài.
Một chiếc Bentley màu đen đỗ bên lề đường.
Kỷ Tú Niên đi loạng choạng, Phương Tầm đỡ nàng, không nhịn được oán giận: "Chủ nhiệm Cao thật là, cứ nhất quyết phải kính rượu..."
Phương Tầm nói được nửa chừng thì im bặt, nhớ ra đối tượng được kính rượu vẫn còn ở đây, vội vàng ngậm miệng lại.
Phương Tầm một tay cầm túi, một tay đỡ người, gần như luống cuống tay chân: "Chu.. viện phó Chu, cô có thể giúp em đỡ một chút được không ạ?"
Lạ thật... rõ ràng lúc nãy ôm khư khư không buông, bây giờ lại đứng bên cạnh làm như không thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!