Kỷ Tú Niên im lặng vài giây: "Đó là chuyện riêng của tôi."
Chu Lang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không thể nói sao?"
"Người nhà à?"
"Là người lớn hay con nít?"
Là... chồng, người tình, hay là con?
Kỷ Tú Niên nhìn thẳng về phía trước, hàng mi dài và rậm rạp đổ xuống một vệt bóng mờ nhạt: "Chuyện này không liên quan đến cô."
"Vậy thì cô cũng không cần khuyên tôi. Tôi nói gì, tôi làm gì, cũng đều không liên quan đến cô."
Chu Lang mở cửa bước xuống xe, bị gió đêm thổi qua lại tỉnh táo đi vài phần, rồi cứ thế đi thẳng về phía trước.
Kỷ Tú Niên lặng nhìn bóng đêm dày đặc, không nổ máy xe.
Nàng không thể nói những lời quá nặng nề với Chu Lang, càng không thể cùng cô tranh cãi.
Bởi vì nàng hổ thẹn với cô.
Bởi vì... nàng là người thất hứa trước...
Thứ hai.
Kỷ Tú Niên đang soạn bài trong văn phòng thì có người gõ cửa.
"Kỷ lão sư, bây giờ cô có rảnh không ạ?"
"Khương Duyệt à? Có chuyện gì sao em?"
Cô gái trẻ mặc áo hoodie màu hồng phấn bước vào, cười toe toét: "Em có chút vấn đề muốn thỉnh giáo lão sư ạ."
Kỷ Tú Niên thường dành thời gian để hướng dẫn câu lạc bộ của sinh viên tập luyện diễn xuất, Khương Duyệt là phó chủ nhiệm câu lạc bộ vũ đạo, thường xuyên đến hỏi nàng về vấn đề biên đạo.
"Lát nữa cô có việc, nửa tiếng có đủ không?"
"Đủ ạ! Chỗ này, tụi em vốn định nhảy vũ đạo đường phố trước, sau đó đổi đội hình, rồi..."
Khương Duyệt rất có ý tưởng về sân khấu, vấn đề của cô bé không khó lắm, Kỷ Tú Niên chỉ đưa ra vài gợi ý là xong, chỉ mất hơn mười phút.
Cô gái thu lại cuốn sổ, lấy từ trong túi ra một hộp bánh bông tuyết: "Cảm ơn cô, Kỷ lão sư. Đây là bánh tụi em làm lúc sinh hoạt câu lạc bộ, các bạn bảo em mang cho cô một hộp."
Kỷ Tú Niên không nhận, nhưng Khương Duyệt lại rất nhiệt tình: "Không tốn tiền đâu ạ, là em... là mọi người cùng nhau làm. Tụi em đều rất cảm ơn cô!"
"Vậy được rồi," Kỷ Tú Niên nhận lấy, "Không có lần sau đâu nhé."
"Nhất định ạ!"
Khương Duyệt không nhịn được cười: "Buổi biểu diễn lần này, cô có thời gian đến xem không ạ?"
Kỷ Tú Niên ôn hòa nhìn cô bé: "Xin lỗi em, cô không đến được."
"Tụi em..."
Khương Duyệt có chút thất vọng, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo không chút tạp niệm của nàng, cô bé lại chợt im bặt.
"Được rồi, cô phải đi đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!