Rút tay về, Chu Lang lặng lẽ đứng sang một bên, cố tình không nhìn biểu cảm của Kỷ Tú Niên lúc này.
Cô thừa nhận, mình vừa có chút ích kỷ.
Ngày trước, cô đã từng ao ước biết bao lần, được ôm người mình yêu dưới ánh nắng rực rỡ, nhưng chưa một lần thành hiện thực.
Bây giờ... họ đã xa nhau bao nhiêu năm, lòng cô lại bỗng dưng xao động.
Đúng lúc đó Nhan Dĩ Sanh bước vào. Vốn là người tinh ranh, cô nàng lập tức đánh hơi được bầu không khí kỳ lạ, liền vội vàng cho dừng nhạc, í ới gọi mọi người vào bàn ăn.
Vốn dĩ đã sắp xếp chỗ ngồi cho hai người họ cạnh nhau, giờ Nhan Dĩ Sanh lại đột ngột đổi ý, tách họ ra.
Chu Lang không nói nhiều, người khác hỏi chuyện cũng có vẻ lơ đãng.
Kỷ Tú Niên vốn có mối quan hệ tốt với mọi người, thỉnh thoảng lại có người đến hỏi thăm tình hình gần đây của nàng.
Thái độ của nàng trước sau vẫn ôn hòa như vậy, nhưng lại không dễ dàng thân cận.
Ăn uống xong, những người khiêu vũ chưa thỏa lại đề nghị tiếp tục.
Nhan Dĩ Sanh thấy không khí đêm nay có gì đó không ổn, nhớ lại chuyện Kỷ Tú Niên và Chu Lang chia tay năm xưa không mấy vui vẻ, liền hỏi Kỷ Tú Niên có muốn về trước không.
Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Chưa đâu."
Nói xong, nàng bước về phía Chu Lang.
Chu Lang đang đứng bên cửa sổ uống rượu, nửa bên má chìm trong bóng tối, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt trong veo, trông cô độc và xa cách.
Đợi Kỷ Tú Niên đến gần, cô mới để ý, hỏi nàng: "Có chuyện gì à?"
"Muốn mời cô một điệu nhảy."
Bàn tay trắng ngần của Kỷ Tú Niên từ tốn đưa ra trước mặt cô: "Có được không?"
Chu Lang dán chặt mắt vào nàng, những ngón tay đang cầm ly rượu bất giác siết lại: "Tại sao?"
Hàng mi Kỷ Tú Niên khẽ cụp xuống: "Tôi nợ cô một điệu nhảy."
Chu Lang trầm mặc.
Cô nợ tôi đâu chỉ một điệu nhảy này.
Nhưng Chu Lang vẫn đưa tay ra, đặt bàn tay mình lên tay Kỷ Tú Niên.
Một giây chần chừ sau, cô đặt tay còn lại lên bên hông Kỷ Tú Niên, vẫn giữ một khoảng cách rất lịch sự.
Nhưng lòng bàn tay họ đã áp vào nhau, hơi ấm không ngừng truyền đến.
Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách cố tình tạo ra đều bị rút ngắn lại.
Hơi thở của Chu Lang như đông cứng lại. Để che giấu sự khác thường của mình, cô đành tìm đại một lý do: "Tôi lâu rồi không nhảy, có thể sẽ giẫm phải chân cô..."
Hàng mi Kỷ Tú Niên hơi cụp xuống, giọng nói mềm mại như có sức mạnh bao dung tất cả: "Không sao đâu. Cô nhảy thế nào, tôi theo thế ấy. Đừng căng thẳng."
Bàn tay Chu Lang đặt hờ trên eo nàng nhẹ siết lại: "... Ừm."
Những ánh nhìn xung quanh vẫn khiến người ta không thể làm ngơ.
Cô rất muốn tập trung vào bước nhảy dưới chân mình, nhưng lại không tránh khỏi thất thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!