Chương 1: (Vô Đề)

Bầu trời trong xanh, không một gợn mây.

Ánh nắng rọi xuống tán cây long não cao vút, ánh sáng và bóng tối đan xen.

Trong văn phòng, điều hòa được bật ở nhiệt độ khá thấp. Thư ký đã châm trà thêm vài lần, đồng hồ cũng sắp điểm năm giờ chiều.

Hách Thư Du đứng dậy, cười nói: "Hôm nay đến đây thôi nhé. Chu Lang, cùng đi ăn tối không?"

"Được, vậy ăn tạm gì đó ở gần đây."

Chu Lang đứng dậy, vuốt phẳng vài nếp nhăn nhỏ trên vạt áo sơ mi. Trợ lý Nhạc Thành xách cặp tài liệu, đi trước để mở cửa.

Cô và Hách Thư Du sư xuất đồng môn, Hách Thư Du là đại sư huynh của cô. Chỉ là khi cô theo thầy học vẽ, Hách Thư Du đã nhận công tác giảng dạy tại Đại học Vĩnh Châu ở phương Bắc. Hai người họ hiếm khi gặp mặt nhưng tình nghĩa vẫn rất tốt. Không lâu trước đây, Hách Thư Du được điều về làm Viện trưởng Học viện Nghệ thuật Ninh Đại, trùng hợp là cô cũng vừa về nước nên đã hẹn gặp mặt hôm nay.

Hách Thư Du mặc áo sơ mi màu xanh đen, vóc người mảnh khảnh mà cao ráo, cười trêu chọc cô: "Nghe nói bức tranh gần nhất của Chu tổng bán đấu giá được cả triệu tệ. Không biết dạo này có tác phẩm mới nào không?"

Chu Lang lười nhác đáp: "Đại sư huynh, anh đừng trêu em nữa. Chuyện đó cũ lắm rồi, gần đây em bận quá nên cũng lâu rồi không vẽ. Anh đừng có mách lẻo với cô, kẻo cô lại mắng em chỉ biết kinh doanh, người toàn mùi tiền."

Hách Thư Du cười lắc đầu: "Sớm muộn gì em cũng bị mắng một trận thôi. Sao nào, đã đồng ý qua đây làm giáo sư thỉnh giảng và Phó viện trưởng danh dự chưa? Đến lúc đó ai mắng thì anh sẽ nói đỡ cho em."

Anh ta vừa mới nhậm chức, trong lòng có rất nhiều ý tưởng, một mặt muốn mời các họa sĩ nổi tiếng về làm giáo sư thỉnh giảng, mặt khác lại muốn tiến hành điều chỉnh nhân sự trong học viện.

Chu Lang bật cười: "Rồi, được rồi được rồi, anh nói mấy lần rồi... Dù sao cũng chỉ là treo cái danh thôi mà. Em nói trước, em chỉ dạy một học kỳ, còn các công việc hành chính thì em không nhúng tay vào đâu. Còn chuyện quyên góp lúc trước..."

Nói đến nửa chừng, cô đột ngột im bặt. Nụ cười trên môi đông cứng lại, tầm mắt dừng giữa không trung.

Bước chân đang định đưa ra cũng khựng lại, mãi không hạ xuống.

"Chu Lang?"

Chu Lang không đáp, đi sang bên cạnh vài bước, dừng lại trước bảng tin dành cho giảng viên của học viện. Cô ngẩng đầu, khẽ gằn từng chữ: "Kỷ

- Tú

- Niên?"

Người trong ảnh đứng dưới ánh mặt trời, mày nét như tranh, nụ cười dịu dàng.

Hách Thư Du đi đến sau lưng cô: "Sao thế, em quen cô ấy à?"

Chu Lang không trả lời, giọng có chút khàn: "Giáo sư?"

Hách Thư Du gật đầu: "Ừ. Giáo sư Kỷ trước đây là học giả thỉnh giảng ở nước ngoài, hai năm trước mới về nước. Hai người quen nhau sao?"

Chu Lang híp mắt, khóe môi mím chặt, đường nét thanh tú nơi xương hàm cũng trở nên căng cứng. Không khí dường như cũng phảng phất một sự căng thẳng khó tả.

Vài giây sau, cô cúi đầu, giọng rất nhạt: "Trước đây có quen."

Lúc mở miệng lần nữa, giọng Chu Lang đã trở lại bình thường, cảm xúc được che giấu rất kỹ: "Chuyện quyên góp lúc trước, nếu đã muốn tặng thì tặng hẳn một tòa nhà đi. Nhạc Thành, anh ghi lại chuyện này, giữ liên lạc với thư ký của Viện trưởng Hách."

Trợ lý Nhạc Thành vô thức mở to mắt: "... Vâng, tôi biết rồi."

Hách Thư Du cũng quên luôn việc hỏi cô tại sao lại có biểu hiện lạ, sự chú ý đã hoàn toàn bị thu hút bởi chuyện này: "Cả một tòa nhà ư? Chu Lang, lúc trước chỉ nói là quyên góp một ít thiết bị, sao em lại đột ngột đổi ý thế?"

Chu Lang nhướng mày, chắp tay sau lưng đi về phía trước, giọng điệu có chút kéo dài: "Tiền nhiều, tùy hứng một chút, không được à?"

Hách Thư Du không khỏi lắc đầu, vội đuổi theo: "Chu Lang, đây không phải chuyện nhỏ, đừng bốc đồng. Anh biết mấy năm nay em ở nước ngoài kiếm không ít tiền, nhưng dù giá nhà đất ở Minh Xuyên không cao, một tòa nhà cũng không phải con số nhỏ..."

Chu Lang cười thờ ơ: "Không phải em bốc đồng đâu. Trong trường có bao nhiêu tòa nhà đều do cựu sinh viên quyên tặng. Vừa nâng cao hình ảnh xã hội cho doanh nghiệp, vừa báo đáp trường cũ, chẳng phải rất bình thường sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!