Chương 9: (Vô Đề)

Edit: Đi Đâu Đấy

Thi Tư dỗ Mạnh Cẩn ngủ say, ôm con gái nằm trong lòng, trằn trọc mãi chẳng thể ngủ.

Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh tìm con gái chiều nay, tuy rằng chỉ là nỗi sợ hãi thoáng chốc, nhưng khi nhớ lại, cô vẫn không khỏi rùng mình.

Thi Tư đắp lại chăn cho con gái, cẩn thận xuống giường, rời khỏi phòng ngủ của Mạnh Cẩn.

Vừa tới phòng khách, cô đã thấy Mạnh Thường đang ngồi một mình trên bậc thềm ngoài hành lang.

Anh đưa lưng về phía này, Thi Tư nhìn thấy giữa ngón tay anh kẹp thuốc lá, bên cạnh còn có một ly rượu.

Thi Tư cầm lấy một ly rượu, đi tới ngồi bên cạnh anh.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Thường, Thi Tư tự rót rượu cho mình, bỗng nhiên hỏi: Đang nghĩ gì vậy?

Mạnh Thường thở dài, không giấu giếm: Xem lại bản thân

Thi Tư khó hiểu: Hửm?

Mạnh Thường nói:

"Anh không đủ tư cách làm một người chồng, cũng không đủ tư cách làm một người cha."

Thi Tư rũ mắt nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly, một lúc sau mới cười đáp:

"Chính tôi cũng băn khoăn, liệu mình đã thực sự chăm lo chu toàn cho gia đình này chưa?"

Cô nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói với Mạnh Thường:

"Mạnh Thường, tôi đang phân vân có nên đưa Mạnh Cẩn chuyển tới Hải Thành sống không. Nếu tôi đưa con đi, con bé sẽ phải rời xa bạn bè, chuyển tới một thành phố xa lạ, chưa kịp thích nghi với khí hậu nơi ấy, đây có phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho con?"

Mạnh Thường còn chưa trả lời, cô đã tự mình nói ra đáp án:

"Hiển nhiên là không."

Đúng chứ? Cô quay lại nhìn Mạnh Thường, dò hỏi.

Mạnh Thường chỉ chăm chú nhìn cô, không thấy nói gì.

"Tôi không muốn con gái phải buồn bã" Thi Tư lại nhấp một ngụm rượu

"Nhưng cũng không muốn tuột mất cơ hội này."

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cô sẽ hối hận cả đời.

Đêm hè oi bức, trong không gian không có lấy một chút gió, những chú ve đang ẩn mình dưới những bụi cỏ đua nhau phát ra tiếng kêu râm ran hết lần này tới lần khác.

Mạnh Thường ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, dùng tay phủi sạch tàn thuốc.

Anh đặt ly rượu xuống, cầm chai rượu lên rót cho mình một ly nữa, cũng rót thêm cho Thi Tư, sau đó chậm rãi nói: Đừng bỏ lỡ.

"Còn về phía con mình, anh nghĩ chúng ta nên hỏi ý con, nếu con đồng ý tới Hải Thành, em hãy đưa con theo cùng, còn nếu con muốn ở lại Thẩm Thành, thì cứ để con ở lại, em vẫn có thể tới gặp con bất cứ lúc nào."

Thi Tư mơ hồ đoán được con gái sẽ chọn gì.

Cô bật cười, không nói nữa, chỉ uống hết ngụm này đến ngụm khác.

Qua một lúc, Thi Tư đã ngà say:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!