Edit Ross
Khi Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn đang say sưa ước hẹn ngoài phòng khách, đúng lúc Thi Tư đang đứng sau cửa phòng ngủ.
Cách một cánh cửa, cô có thể nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ.
Thực ra cô đã sớm đoán được chuyện chạy ra ngoài lần này do con gái mình lôi kéo Mạnh Xuân.
Thi Tư cũng biết con gái ngốc là đứa mù đường chính hiệu.
Trong thâm tâm cô biết rằng nếu không có Mạnh Xuân bên cạnh, con gái cô đã sớm lạc không tìm thấy đường về nhà.
Thi Tư biết ơn Mạnh Xuân.
Chờ tới lúc hai đứa nhỏ bàn bạc phải nói với người lớn về chuyện tự ý ra ngoài hồi chiều thế nào, Thi Tư mới mở cửa bước ra.
Cô gọi Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lại:
"Mộng Mộng, Xuân Xuân mau đi rửa tay, rửa tay xong thì ngồi xuống bàn ăn, đợi bố tắm xong thì ăn cơm."
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn nắm tay Mạnh Xuân, hai đứa nhỏ nắm tay nhau bước tới bồn rửa mặt.
Sau khi làm bàn tay ướt nhẹp, Mạnh Cẩn cầm bánh xà phòng xoa xoa vào lòng bàn tay rồi đưa cho Mạnh Xuân.
Ngay khi Mạnh Xuân chuẩn bị nhận lấy bánh xà phòng từ tay Mạnh Cẩn, bánh xà phòng trơn trượt đột nhiên không nghe lời tuột khỏi tay cô bé.
Mảnh Cẩn khẽ ôi, luống cuống muốn bắt lấy bánh xà phòng nhưng cuối cùng vẫn làm rơi xuống đất.
Cô bé ngồi xổm xuống đất để lấy bánh xà phòng, vì tay quá trơn nên Mạnh Cẩn phải cố gắng mấy lần mới cầm được nó lên.
Cô bé một lần nữa đưa bánh xà phòng cho Mạnh Xuân, bây giờ Mạnh Xuân mới chạm vào được bánh xà phòng.
Mạnh Cẩn không quên nhắc cậu:
"Anh rửa bánh xà phòng sạch với nước rồi hãng dùng."
Mạnh Xuân mở van nước, khi xả dưới vòi nước, bánh xà phòng trơn trượt thoát ra khỏi tay cậu mấy lần.
Mạnh Cẩn đang rửa tay thấy thế không khỏi bật cười khúc khích.
Miếng xà phòng y hệt con cá nhỏ toàn thân lưu loát thoát khỏi tay cậu.
Mạnh Cẩn dịch sang giúp cậu đỡ bánh xà phòng, bốn cái tay dính đầy xà bông quơ quơ trong không trung, thi thoảng còn túm phải tay nhau khiến hai đứa trẻ phá lên cười thích thú.
Hai đứa nhỏ biến việc rửa tay trước khi ăn trở thành trò chơi bắt bánh xà phòng.
Tận tới lúc Thi Tư tới kiểm tra bọn trẻ mới ngừng nghịch, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đặt bánh xà phòng vào lại hộp, rửa sạch tay dưới vòi nước, rời khỏi nhà vệ sinh.
Hai đứa trẻ theo Thi Tư đi qua hành lang đến phòng ăn, tụm lại quanh bàn ăn rồi ngồi xuống
Một lúc sau Mạnh Thường tắm rửa xong bước vào.
Mạnh Cẩn trong lòng biết chiều nay mình làm sai, nhân cơ hội nở nụ cười ngọt ngào nịnh nọt Mạnh Thường:
"Bố ơi, bố đẹp trai nhất trần đời!"
Mạnh Thường vốn không biểu lộ cảm xúc nào cười lạnh một tiếng, vẫn dịu giọng nói:
"Ăn cơm đi đã, xong xuôi hai đứa biết tay bố."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!