Biên tập: Hy
Trước khai giảng, sáu người họ cùng đi KTV một lần.
Khi tan cuộc, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân có tài xế tới đón, Tùy Ngộ An cũng gọi tài xế trong nhà đến.
Vốn Tùy Ngộ An muốn tài xế đưa họ về, nhưng Ân Khoan biết Tùy Ngộ An và họ hoàn toàn không tiện đường. Chạy qua chạy lại như vậy, chờ Tùy Ngộ An về đến nhà thì chắc cũng phải quá nửa đêm rồi.
Cậu vội nói:
"Không cần phiền như vậy, cậu đi trước đi! Tớ gọi taxi. Đưa hai cậu ấy về nhà trước rồi tớ sẽ về. Vừa hay ba bọn tớ cũng tiện đường, cùng hướng đi."
Cứ thế, Ân Khoan đưa hai cô gái lên taxi.
Cậu ngồi ở ghế lái phụ, Hạ Mẫn Mẫn và Cao Manh ngồi ở ghế sau.
Bởi vì đi qua nhà Hạ Mẫn Mẫn trước, cho nên Hạ Mẫn Mẫn xuống xe trước.
Ân Khoan cũng xuống xe theo, rồi lại ngồi vào ghế sau.
Trong nháy mắt, hô hấp của Cao Manh ngồi bên cạnh trì trệ xuống, tim cũng nhảy vọt theo.
Đưa Cao Manh đến cửa nhà. Ân Khoan tận mắt nhìn cô đi vào rồi mới bảo tài xế rời đi.
Sau khi về đến nhà, cậu vào phòng tắm tắm rửa.
Nửa giờ sau, Ân Khoan tắm rửa xong nằm xuống giường cầm lấy điện thoại sang. Mở ra thì thấy tin nhắn Cao Manh gửi đến hơn mười phút trước.
Cô hỏi cậu: Về đến nhà chưa?
Ân Khoan ngồi thẳng dậy. Đọc Full Tại
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, âm thanh rất lớn rất ồn ào.
Hai người nói chuyện phiếm lâu như vậy, đây vẫn là … lần đầu tiên cô chủ động gửi tin nhắn cho cậu.
Cậu vui rạo rực cười ngây ngô, trả lời cô: Đến rồi.
.
Cuối năm lớp mười, sau khi phân ban Văn Lý, Cao Manh và Ân Khoan trở thành bạn học cùng lớp.
Ân Khoan lại bắt đầu đưa bài tập của mình cho Cao Manh, để cho cô giúp mình viết tên lớp lên.
Lần nào cô cũng đều nghiêm túc điền giúp cậu.
Hai người họ trước mặt mấy người bạn khác không hề trao đổi gì.
Bình thường ở trường sẽ cho nhau ăn đồ ăn vặt, nói lời cảm ơn lẫn nhau. Cũng sẽ lén lút nói chuyện phiếm trên QQ. Cùng hẹn mấy người khác chạy bộ. Thỉnh thoảng chạy bộ xong đói bụng, còn có thể cùng đi nhà hàng gần đó ăn một bữa cơm.
Ngày tổ chức thi đấu bóng rổ, Cao Manh mua nước cho Ân Khoan, nhưng cô lại khá ngại.
Lúc nghỉ giữa hiệp, Mạnh Cẩn kéo cô chạy xuống khán đài.
Cô bồn chồn cầm bình nước theo. Mới vừa đi tới trước mặt Ân Khoan, cậu đã chủ động lấy nước từ trong tay cô.
Cám ơn! Cậu nói rồi mở nắp bình, ngửa đầu uống ừng ực.
Cao Manh ngước mặt nhìn cậu, chầm chậm đáp: Không cần cảm ơn…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!