Chương 72: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Tối hôm đó, Cao Mông cứ phân vân mãi không biết có nên nhắn trước hẹn thời gian với Ân Khoan hay không, thì cậu đã chủ động gửi tin nhắn đến.

[Ngày mai mấy giờ?]

Cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời:

[Buổi sáng nhé? Bảy giờ đi.]

Cậu nhắn lại:

[Được.]

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đó.

Đây là lần đầu tiên họ nhắn tin trên Q.Q.

Cao Manh cầm điện thoại, cứ đọc đi đọc lại ba dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy, môi bất giác mỉm cười.

Cô tự nhủ, dù biết rõ giữa hai người sẽ không có bất kỳ khả năng nào, nhưng chỉ cần là bạn, chỉ cần có thể gần cậu thêm một chút, có thêm một chút giao tiếp, vậy là đủ rồi.

Cô sẽ không tham lam thêm nữa, chỉ cần như thế.

Và lời hẹn chạy bộ trong kỳ nghỉ đông này, chính là chút kết nối nhỏ bé mà cô có thể có được.

Cô sẽ trân trọng nó vô cùng.

Sáng hôm sau, Cao Manh đến công viên.

Khi cô đến, Ân Khoan đã chạy được một đoạn.

Cao Manh đứng yên tại chỗ, nhìn thiếu niên đang chạy vòng quanh hồ. Ánh bình minh đổ xuống người cậu, phủ lên cậu một lớp ánh sáng mỏng như sương.

Thân hình cậu cao ráo, thẳng tắp, tựa như tùng bách hiên ngang trong gió.

Cậu đẹp trai lắm, vẻ sạch sẽ, tươi sáng. Nụ cười của cậu, rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng chưa bao giờ hướng về phía cô.

Thật ra… cô rất thích nhìn cậu cười.

Dù rằng, nụ cười ấy chưa từng thuộc về cô.

Trong lúc Cao Manh ngẩn ngơ nhìn cậu, thì cậu đã chạy vòng về trước mặt cô.

"Còn đứng đờ ra đấy làm gì?" Ân Khoan nói. Chạy theo nào.

À… ừ… Cô bối rối đáp, rồi nhanh chóng chạy theo sau cậu.

"Cậu định chạy bao nhiêu vòng?" Cậu hỏi.

"Chạy đến khi nào không nổi nữa thì thôi."

Ân Khoan nhíu mày:

"Tập luyện không phải như thế."

Cao Manh khẽ giải thích:

Tôi muốn giảm cân…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!