Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Hy

Cô bé kéo tay Thi Tư nói:

"Mẹ ơi! Không có mẹ ở đây bố cũng không chải tóc cho con. Lần nào cũng đều là dì giúp việc làm nhưng lại không đẹp bằng mẹ chải."

Bị con gái ghét bỏ vì không biết chải đầu, Mạnh Thường cúi đầu thở dài, cũng không phản bác.

Bởi vì sự thật đúng như thế.

Anh sẽ không chải đầu cho con gái, cùng lắm chỉ thì có thể miễn cưỡng giúp con gái buộc tóc đuôi ngựa, nhưng buộc rồi trông cũng thật khó coi.

Cho nên con gái thường nhờ dì giúp việc chải tóc cho con, ít nhất dì còn có thể thắt bím tóc đuôi ngựa cho con bé.

Thi Tư cười trêu ghẹo:

"Để cha học, học xong rồi sẽ chải đầu giúp Mộng Mộng của chúng ta nha."

Mạnh Cẩn khẽ hừ một tiếng, giọng điệu như làm nũng lại tựa tùy hứng:

"Con không muốn, chỉ muốn mẹ chải tóc đẹp cho con mỗi ngày thôi."

Thi Tư nói:

"Vậy… hay là con về nhà mẹ ở?"

Mạnh Cẩn theo bản năng mà từ chối ngay: Không muốn đâu.

Bé bĩu môi nói:

"Ở đây có anh trai chơi với con, ở nhà mẹ chỉ có một đống đồ chơi bằng nhung không biết nói chuyện."

Mạnh Xuân quay đầu nhìn về phía cô bé ngồi bên cạnh mình.

Sau khi nghe bé nói những lời này, cậu không biết tả tâm tình mình thế nào. Cảm giác này giống như… bé dùng hai tay ôm một con bướm kề sát vào cậu, sau đó đặt con bướm này vào cơ thể cậu. 

Lúc này con bươm bướm đang đập cánh bay lung tung trong cơ thể cậu. Quấy cậu đến tựa như muốn bị con bướm này mang theo cùng nhau bay lên không trung.

Thi Tư và Mạnh Thường nghe ra được sự cô độc khi ở nhà từ những lời nói của con gái.

Thi Tư bỗng nhiên rất đau lòng cho con gái. 

Ngày thường cô phải đi làm, thứ bảy tăng ca cũng là chuyện thường xuyên. Con gái đi học ở trường từ thứ hai đến thứ sáu, bình thường lúc tan học cũng đều do dì giúp việc đón. Ngày thứ bảy cô cũng có rất nhiều không có cách ở nhà với bé, chỉ có thể để con gái tự chơi một mình ở nhà.

Cô xem nhẹ sự cần thiết của việc phải làm bạn với con gái.

Đứa nhỏ ở độ tuổi này là lúc cần được bầu bạn. 

Nhưng cho dù là cô, hay là Mạnh Thường, đều không thể làm được.

Bởi vì họ còn có công việc, hai người căn bản không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Mạnh Cẩn.

Mà hiện tại, con gái nói ở đây có anh trai.

Bé không cần phải lại chịu sự cô độc.

Thi Tư nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Thường một cái. Ngay sau đó Mạnh Thường cũng quay mặt nhìn về phía cô.

Hai người nhìn nhau cười, không tiếp tục đề tài này với con nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!