Chương 50: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Mạnh Cẩn khóc rất lâu dưới cơn mưa lớn, mãi đến khi cảm xúc dần lắng xuống.

Sau đó, Mạnh Xuân nắm tay cô, từng bước một đưa cô về nhà.

Khi về đến cửa, cậu gấp dù lại, đặt vào ống đựng. Lúc này, cậu mới nhận ra quần áo mình đã ướt gần hết, nhưng phần trên người em gái gần như không dính một giọt mưa nào.

Thấy cô lại muốn khóc, Mạnh Xuân bật cười, đưa tay khẽ véo má cô, giọng dịu dàng pha chút dọa dẫm:

"Khóc nữa là mắt sẽ thành mắt cá bống đấy."

Bàn tay cậu lạnh buốt.

Mạnh Cẩn mím môi, cố nuốt nước mắt trở lại. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cậu đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:

"Anh đi tắm rồi thay quần áo đây."

Vâng, cô đáp nhỏ.

Vừa lúc cậu lên lầu, chiếc xe màu đen xuyên qua màn mưa, tiến vào sân nhà và dừng lại trong gara.

Một lát sau, Mạnh Thường bước vào từ cửa thông với gara.

Mạnh Cẩn thản nhiên chào:

Bố.

Ông khẽ ừ, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của cô con gái, thầm thở dài, nhưng không hỏi gì thêm.

"Con lên lầu làm bài tập đây," cô đeo cặp lên vai nói với ông.

Mạnh Thường gật đầu, giọng trầm ấm:

Đi đi.

Khi cô bước lên cầu thang, bóng dáng mảnh mai khuất dần, ánh mắt ông đầy thương xót.

Trước đó, ông đã bảo tài xế đến trường cấp ba Thẩm Thành để đón bọn trẻ, nhưng không thấy ai. Gọi điện thì cả hai không nghe, có lẽ điện thoại để im lặng.

Trên đường về, ông tình cờ thấy chúng ở trạm xe buýt gần nhà, đứng ôm nhau dưới cơn mưa.

Ông bảo tài xế tấp vào lề, ngồi trong xe nhìn từ phía đối diện. Ban đầu, ông nghĩ chúng đang lén lút yêu sớm. Nhưng dần dần, ông nhận ra điều gì đó khác thường.

Con gái ông đang khóc, khóc rất đau lòng.

Không cần hỏi, ông cũng đoán được nguyên do khiến con bé buồn đến vậy. Nỗi hối hận và tự trách bủa vây ông. Ông từng nghĩ, có lẽ vẫn còn cơ hội—cơ hội hàn gắn với vợ cũ, để con gái ông được toại nguyện. Nhưng cuộc gọi từ Thi Tư như một bản án tử hình, dập tắt mọi hy vọng.

Ngồi trong xe, ông lặng lẽ nhìn hai đứa con nắm tay nhau bước đi trong mưa. Sương mờ phủ lên bóng dáng chúng, cho đến khi ông không còn nhìn thấy gì nữa.Sau khi tắm xong, Mạnh Xuân vào phòng làm việc ở tầng ba, nơi Mạnh Cẩn đang làm bài tập.

Cậu vừa đẩy cửa, cô đã quay đầu, gọi cậu lại:

"Anh, qua đây. Em không hiểu bài này…"

Mạnh Xuân thở dài, rút bút khỏi tay cô, kéo cô đứng lên:

"Xuống ăn cơm trước đi. Bố đang đợi."

"Ăn xong anh giảng bài cho em." Cậu dịu dàng dỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!