Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Hy

Một đám trẻ hồn nhiên ăn uống, cãi nhau ầm ĩ. Trong viện tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt.

Mạnh Thường và Thi Tư ngồi ở bên cạnh ngắm con gái hoạt bát đáng yêu của hai người, không khỏi nhìn nhau cười. Sau đó nhẹ nhàng cụng ly.

Cảnh tượng bị Mạnh Cẩn nhìn thấy, trong nháy mắt, ánh mắt cô bé sáng lên rực rỡ, lấp lánh.

Mạnh Cẩn lén nói với Mạnh Xuân đi tới ngồi bên cạnh cô:

"Mau xem bố mẹ ta kìa!"

Mạnh Xuân nhìn theo hướng tay bé chỉ. Sau đó lại nghe Mạnh Cẩn vui vẻ hỏi cậu:

"Có phải họ rất đẹp đôi không!"

Mạnh Xuân Ừm một tiếng.

Không phải cậu trả lời cho có lệ.

Quả thật họ rất đẹp đôi, trai tài gái sắc như trời sinh một đôi vậy.

Mạnh Cẩn cũng được di truyền gen tốt của cha mẹ. Lớn lên rất xinh đẹp, tinh xảo như búp bê Tây Dương, khiến người yêu thích.

Mạnh Cẩn lại khẳng định lần nữa nói:

"Sau này bố mẹ ta chắc chắn sẽ kết hôn lại lần nữa!"

"Thật hy vọng họ sớm trở về bên nhau." Bé nhìn cha mẹ cong cong mi mắt nói.

Mạnh Xuân hỏi bé:

"Đây là nguyện vọng vừa rồi của em đúng không?"

Mạnh Cẩn ngây thơ gật đầu: Đúng thế!

Sau đó cô bé lại tò mò hỏi Mạnh Xuân:

"Nguyện vọng của mi là gì vậy?"

Mạnh Xuân nghiêm túc nói: Em gọi anh làanh

"đi, anh sẽ nói cho em biết."

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, suy nghĩ cũng rất giản đơn.

Cậu muốn ràng buộc bền chặt với cô bé. Đối với họ hiện tại mà nói, thân tình là ràng buộc tốt nhất.

Cho nên Mạnh Xuân thật sự rất muốn làm anh trai của Mạnh Cẩn.

Mặc dù chỉ là làm anh trai.

Cậu hy vọng được cô bé công nhận, hy vọng bé nguyện ý gọi cậu là Anh.

Dù sao thì Mạnh Cẩn cũng là đại tiểu thư được cưng chiều, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Tuy rằng bên ngoài trông dịu dàng, ngoan hiền. Nhưng trong xương cốt không thể thiếu sự phản nghịch.

Nghe Mạnh Xuân nói như vậy, cô bé lại cứ không gọi.

Mạnh Cẩn hừ một tiếng, kêu bé: Mạnh Xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!