Chương 49: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Mạnh Cẩn ngồi xuống bàn học, tay cầm bức thư trong tay.

Anh trai cô viết thư cho cô trên một tờ giấy bài tập kẻ ngang màu đỏ của trường, và cô cũng dùng loại giấy tương tự để viết thư trả lời cậu.

Viết xong hai chữ anh trai và dấu hai chấm, cô cầm bút, giữ nguyên tư thế ấy hồi lâu mới tiếp tục viết tiếp.

Khi hoàn thành, cô gấp bức thư vài lần, nắm trong lòng bàn tay và đi tìm anh trai. Nhưng cậu không ở trong phòng ngủ.

Không có ở phòng tắm hay phòng piano.

Lầu ba không thấy bóng dáng cậu đâu, cô đi xuống lầu.

Quả nhiên, cô nhìn thấy cậu ở phòng khách tầng một. Nhưng cạnh anh còn có bố.

Mạnh Cẩn theo phản xạ gấp bức thư trong tay lại thêm một lần nữa, rồi mới đi về phía họ.

Cô ngồi xuống bên kia anh trai, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cánh tay cậu.

Mạnh Xuân quay mặt nhìn cô. Cô khẽ để lộ một góc lá thư, chạm vào mu bàn tay cậu.

Cậu ngay lập tức hiểu ý.

Cậu nhận lấy bức thư từ tay cô, khéo léo giấu trong lòng bàn tay.

Khi hai anh em làm việc này, bố họ – Mạnh Thường – ngồi ngay bên cạnh.

Ông vốn đang hút thuốc, nhưng khi thấy con gái đến gần, ông dập điếu thuốc đi.

Vì con gái không thích ông hút thuốc, nên ông không bao giờ làm vậy trước mặt cô.

Trong lúc ông nghiền nát điếu thuốc mới hút một nửa trong gạt tàn, hai anh em ngay trước mắt ông lại đang truyền nhau một mẩu giấy.

Thật ra, Mạnh Cẩn hoàn toàn có thể đường hoàng đưa lá thư cho anh trai.

Trong thư không hề có câu chữ nào quá giới hạn.

Nhưng cô cũng không hiểu tại sao mình lại không dám để bố biết rằng cô và anh trai đang viết thư qua lại.

Trong lòng cô thậm chí còn sợ bố hiểu lầm rằng hai anh em đang trao đổi… thư tình.

Sau đó, khi Mạnh Thường lên tầng hai, hai anh em cũng quay về phòng mình.

Vừa vào phòng, Mạnh Xuân tựa vào cánh cửa, lập tức mở bức thư ra.

Trên tờ giấy vẫn còn vết nước mắt đã khô.

Trong thư, cô viết:

"Anh à, cảm ơn anh vì những năm qua đã bảo vệ em rất nhiều. Nhưng em nhận ra rằng, có những chuyện chỉ mình em phải chịu đựng. Không sao đâu, em biết anh vẫn luôn ở sau lưng em. Nếu em không gánh vác nổi nữa, em sẽ quay lại tìm anh.

Khi đó, cho em mượn bờ vai của anh nhé, để em dựa vào, lấy lại sức mạnh và đứng lên lần nữa.Em luôn nhớ lời hứa của chúng ta.Mộng Mộng sẽ không bao giờ rời bỏ Xuân Xuân."

Mạnh Xuân cầm mảnh giấy mỏng, đọc đi đọc lại từng chữ cô viết, nghiền ngẫm mãi không thôi.

Hồi lâu sau, cậu mới bước tới bàn học, cẩn thận gấp bức thư lại và đặt vào cuốn sổ trong ngăn kéo.

Ở đó cũng có bức phác họa cô từng vẽ cậu ngủ gục trên bàn đêm nọ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!