Biên tập: Đi Đâu Đấy
Trước đây, Cao Manh luôn nghĩ rằng Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn là anh em ruột.
Nếu không phải vì hai người họ cách nhau một tuổi, cô ấy thậm chí còn nghi ngờ họ là cặp song sinh long phượng.
Thế nhưng giờ đây, Mạnh Cẩn lại nói với cô rằng anh trai mình là con nuôi mà bố cô ấy nhận về.
Con nuôi.
Là con nuôi đấy.
Cao Manh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay của Mạnh Cẩn, trách yêu:
"Cậu làm tớ sợ chết khiếp! Tớ cứ tưởng cậu nảy sinh tình cảm không nên có với anh trai ruột của mình chứ…"
Mạnh Cẩm bật cười, nhưng rồi lại khẽ thở dài:
"Tớ vốn dĩ luôn coi anh ấy như anh trai ruột."
"Nhưng… tớ cũng không biết từ khi nào…"
Cô ngước nhìn bóng dáng đang chạy trên sân bóng rổ, đôi mày khẽ chau lại, nghiêm túc hồi tưởng từng khoảnh khắc bên anh trai. Cô lần ngược dòng thời gian, cố gắng tìm lại khoảnh khắc đầu tiên trái tim mình rung động.
Nhưng, không tìm thấy.
Mạnh Cẩn không thể nhớ được giây phút nào đã khiến tình cảm dành cho anh trai từ tình thân biến thành sự hòa quyện giữa tình thân và tình yêu.
Đội bóng rổ của lớp 13 và 14 cuối cùng đã giành giải nhất trận đấu.
Tối hôm đó, cả đội tổ chức tiệc ăn mừng. Mạnh Cẩn và Cao Manh cũng tham gia.
Một nam sinh nhìn thấy hai cô cũng đến, cười đùa:
"Mạnh Cẩn là cái đuôi nhỏ của anh Xuân thì ai cũng biết rồi, còn Cao Manh, cậu là của ai thế?"
Cao Manh lập tức đỏ mặt.
Cô đang định cứng miệng nói rằng mình chỉ đi cùng Mạnh Cẩn, không phải của ai cả, thì đã bị Ân Khoan kéo gã nam sinh kia ra.
"Cậu lo nhiều quá nhỉ."
Ân Khoan lắc đầu, nhàn nhạt buông một câu.
Mạnh Cẩn khoác tay Cao Manh, liếc nhìn Ân Khoan, rồi quay sang nhìn Cao Manh.
Trong đầu cô chợt lóe lên những lần Ân Khoan có biểu hiện kỳ lạ trước mặt Cao Manh, cùng những chuyện mà Cao Manh kể rằng cậu ấy từng âm thầm giúp đỡ mình hồi cấp hai…
Đôi mắt Mạnh Cẩn bỗng mở to.
Không phải là…
Hèn gì cô luôn cảm thấy Ân Khoan hành xử kỳ lạ mỗi khi đối diện Cao Manh.
Thì ra là thế.
Trong bữa tiệc, một đám nam sinh vừa uống rượu vừa quậy phá, còn Mạnh Cẩn và Cao Manh chỉ tập trung ăn.
Mạnh Cẩn chẳng cần tự gắp đồ ăn, vì đĩa của cô lúc nào cũng đầy ắp thức ăn. Cá thì đã được gỡ xương, tôm bóc vỏ sạch sẽ, sườn cũng bỏ hết xương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!