Biên tập: Hy
Mạnh Cẩn không hiểu hành động này của Ân Khoan lắm. Cho đến khi Cao Manh kéo cô lấy cớ đi vệ sinh, nói đại khái về chuyện này… Mạnh Cẩn vẫn không hiểu lắm.
Cao Manh nói với Mạnh Cẩn, lúc cấp 2 sau khi cô ấy bị bệnh uống thuốc làm béo lên, trong lớp có mấy bạn nam nghịch ngợm gây sự luôn ăn hiếp cô ấy.
Bọn họ dán lên lưng cô tờ giấy có chữ vương bát.
Đặt cho cô biệt danh rất khó nghe. Còn ném bài tập cho cô bắt cô làm giúp.
Họ luôn làm những điều quá đáng với cô.
Nhưng…
Giấy dán trên lưng cô sẽ bị Ân Khoan đi ngang qua qua kéo xuống.
Chỉ cần có người vừa gọi biệt danh của cô, Ân Khoan cũng sẽ gọi biệt danh của người đó.
Có người vừa đem bài tập ném cho cô ấy, Ân Khoan sẽ ném trở về. Sau đó ném bài tập của cậu sang, bảo cô giúp cậu làm.
Sau đó Cao Manh phát hiện, bài tập của cậu đều đã làm xong cả rồi, duy chỉ chưa viết tên, lớp mà thôi.
Vì thế, cô chỉ cần viết tên lớp của cậu cho tốt là được.
Cứ như vậy, đám nam sinh kia dần dần không ức hiếp cô nữa.
Nhưng Ân Khoan lại hình thành thói quen, lần nào cũng ném bài tập lên bàn cô.
Mọi người đều cho rằng Ân Khoan đang ăn hiếp cô, bắt cô làm bài tập dùm.
Thật ra cô chỉ giúp cậu viết tên và lớp thôi.
Mạnh Cẩn nghe Cao Manh nói xong: À… Ra là như vậy.
Kết quả, giây sau cô lại rất mờ mịt hỏi:
"Cho nên tại sao cậu ấy lại bắt cậu viết tên lớp cho cậu ấy?"
Cao Manh: …
Cô ấy cúi đầu, hai má nóng bừng, không nói gì.
Sau đó Mạnh Cẩn lại khó hiểu nói:
"Lúc trước không phải cậu nói… hai người không quen à?"
Cái này nghe sao cũng không giống như không quen lắm…
Cao Manh nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói:
"Nhưng tớ và cậu ấy… cơ bản không nói chuyện nhiều."
À… Mạnh Cẩn cũng hiểu được đại khái:
"Ngoại trừ chuyện viết tên lên bài tập giúp, thì không có nói chuyện gì đúng không?"
Cao Manh gật đầu, ừ một tiếng.
Lúc từ nhà vệ sinh về phòng học, Cao Manh thấp thỏm nói với Mạnh Cẩn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!