Chương 43: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Vào phòng tớ nhé, Mạnh Cẩn khẽ mời, ánh mắt dịu dàng hướng về phía Cao Manh và Hạ Mẫn Mẫn.

Hạ Mẫn Mẫn đặt tờ giấy xuống bàn, như thể chưa biết, cùng hai cô bạn bước ra khỏi thư phòng.

Khi bước vào phòng ngủ của Mạnh Cẩn, Mẫn Mẫn giả vờ buột miệng hỏi:

"Cẩn Cẩn, anh cậu đâu rồi?"

Mạnh Cẩn nhẹ nhàng đóng cửa sau khi Cao Manh đã bước vào, rồi mỉm cười đáp:

"Anh ấy đi võ quán rồi, đang luyện võ."

Cao Manh và Mẫn Mẫn đều biết anh trai cô học võ.

Họ cũng hiểu, lý do cậu ấy làm vậy là để có thể bảo vệ em gái mình tốt hơn.

Cao Manh cười nói:

"Anh cậu thực sự cưng chiều cậu đấy."

Nụ cười của Mạnh Cẩn rạng rỡ như ánh nắng ban mai:

"Đúng vậy, anh ấy là người yêu thương tớ nhất trên đời."

Hạ Mẫn Mẫn không nói gì, cúi đầu mân mê những lọn tóc, ngón tay xoắn lại từng vòng như thể đang chìm vào một miền suy nghĩ xa xăm.

Mạnh Cẩn gọi tên cô ta hai lần, nhưng không nhận được phản hồi.

Thấy vậy, Cao Manh khẽ chạm khuỷu tay vào Mẫn Mẫn, khiến cô ta giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng.

Mạnh Cẩn bật cười:

"Mẫn Mẫn, cậu đang nghĩ gì mà tớ gọi mãi không nghe vậy?"

Hạ Mẫn Mẫn bối rối lắc đầu, nở một nụ cười gượng: Không có gì đâu.

Trong khi đó, Cao Manh đã lôi điện thoại ra, bắt đầu chơi trò rắn săn mồi.

Nhìn thấy, Mạnh Cẩn liền reo lên:

"Tớ cũng đang chơi trò này! Càng về sau tốc độ càng nhanh, dễ bị thua lắm."

Cao Manh đồng tình ngay:

"Đúng rồi! Nhất là khi mình tự quấn vào chính mình, thế là hết đời."

Hai người bật cười thích thú, mỗi người một chiếc điện thoại, cùng so sánh thành tích trong game.

Hạ Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh im lặng quan sát họ, một cảm giác khó chịu âm thầm len lỏi vào lòng. Cô ta nhận ra mình chẳng thể hòa vào thế giới của họ. Họ là những tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, người biết đàn, kẻ biết múa, thậm chí đều có điện thoại riêng để thoải mái sử dụng.

Còn cô ta chỉ có thể ngồi trước chiếc máy tính bàn cũ kỹ ở nhà để lên mạng trò chuyện với họ.

Những chiếc áo họ mặc, mỗi chiếc đều có giá bằng vài bộ đồ của cô.

Những đôi giày họ đi đều của nhãn hiệu danh tiếng, trong khi cô ta chưa từng sở hữu một đôi giày hàng hiệu nào.

Tại sao cuộc sống lại không công bằng như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!