Chương 42: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Mạnh Cẩn vừa dạo vừa trò chuyện với Cao Manh trong cửa hàng phụ kiện:

"Cao Manh, mỗi ngày cậu đều phải kiểm soát chế độ ăn uống và còn phải tập thể dục sao?"

Đúng vậy.

Cao Manh mỉm cười trả lời.

Nghe vậy, Mạnh Cẩn không khỏi nhăn nhó:

"Thế thì khổ cực lắm nhỉ… Cậu làm sao mà kiên trì được vậy?"

Chỉ là… Cao Manh ngừng một chút, rồi trả lời cô:

"Nhớ lại hồi trước khi tập nhảy, còn cực khổ hơn giảm cân bây giờ nhiều, nên chẳng thấy giảm cân có gì to tát."

Cô ấy nói dối.

Thật ra, với cô, lần giảm cân này còn khó khăn và đau đớn hơn những ngày tập nhảy trước đây rất nhiều.

Nếu không có… không có Ân Khoan ở bên, không có cậu kéo cô cùng chạy, có lẽ cô đã bỏ cuộc giữa chừng từ lâu.

Mạnh Cẩn kinh ngạc thốt lên:

"Cậu từng là học sinh múa à???"

Cao Manh mím môi cười, khẽ gật đầu:

"Ừm, từ nhỏ đã học múa. Nhưng hồi cấp hai bị một trận ốm nặng, do phải uống thuốc chứa hormone nên mới tăng cân, và… cũng đành phải bỏ múa."

Cao Manh kể rất đơn giản, vài câu gọn gàng tóm tắt quá khứ của mình. Nhưng nghe xong, Mạnh Cẩn lại thấy lòng đau xót.

Vì lý do sức khỏe mà buộc phải từ bỏ điều mình yêu thích, cảm giác ấy hẳn là vô cùng bất lực và buồn bã.

Cô nhìn Cao Manh, bất giác mỉm cười:

"Ê, đừng nói chứ, dáng cậu thật sự rất đẹp. Đứng đây thôi cũng toát lên khí chất của một vũ công."

Cao Manh bật cười:

"Đừng trêu tớ, đã hai năm tớ không múa rồi."

Mạnh Cẩn nghiêm túc đáp:

"Tớ không trêu đâu, nói thật đấy."

Cô kéo Cao Manh đến trước chiếc gương đứng gắn trên tường cửa hàng phụ kiện:

"Cậu tự nhìn xem, dáng cậu chuẩn thế nào."

"Người chưa từng học múa sẽ không có phong thái thế này đâu."

Cao Manh nhìn bóng mình trong gương, cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc như đã từ lâu lắm rồi.

Dường như cô thấy chính mình ngày xưa đang vẫy tay với mình.

À, Cao Manh, Mạnh Cẩn tò mò hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!