Biên tập: Đi đâu đấy
Bạn Mộng 31
"Gì cơ? Anh thích ai?" Mạnh Xuân giả ngu, làm như hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Mạnh Cẩn nghiêng đầu, mắt sáng rực: "Anh vừa nói mớ. Anh nói, "Anh thích em."
"
Mạnh Xuân có chút lúng túng, đưa tay sờ mũi để che đi vẻ bất an, giọng giữ vẻ bình tĩnh: "Thật à? Anh không nhớ gì hết."
Mạnh Cẩn không chịu bỏ qua, hỏi tiếp: "Anh mơ thấy ai vậy?"
Mạnh Xuân vẫn cứng rắn đáp: "Anh nói rồi, anh không nhớ."
Nghe vậy, cô thở dài đầy tiếc nuối.
"Vậy… anh này," cô ngập ngừng, dò hỏi: "Có phải trong lòng anh đã có cô gái mình thích rồi đúng không?"
Mạnh Xuân quay sang nhìn cô.
Trong phòng tối om, không bật đèn, cậu không thể nhìn rõ mặt cô, càng không thể thấy được ánh mắt của cô. Chính vì thế, cậu mới có thể thoải mái nói dối: "Không có."
Mạnh Cẩn không hiểu vì sao lại nhẹ nhõm thở phào.
"Vậy mà trong mơ anh lại tỏ tình!" Cô giận dỗi vỗ lên chăn cậu, giọng nhỏ trách móc.
Mạnh Xuân bật cười: "Mơ là thứ không thể kiểm soát được mà. Làm sao anh biết mình sẽ tỏ tình trong mơ?"
Rồi cậu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em chưa từng mơ những giấc mơ kỳ quặc sao?"
Nghe cậu nhắc, Mạnh Cẩn chợt nhớ vài tháng trước cô từng mơ thấy cậu bị người ta đâm chết trên phố.
Đột nhiên, việc cậu mơ thấy mình tỏ tình cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Mạnh Xuân hỏi tiếp: "Em nửa đêm qua đây làm gì vậy?"
Vừa hỏi, cậu vừa đưa tay định bật đèn ngủ, nhưng bị cô kéo tay giữ lại.
"Đừng bật đèn, đừng bật đèn!" Mạnh Cẩn hốt hoảng ngăn lại.
Mạnh Xuân ngạc nhiên: "Sao thế? Em sợ gặp ma à?"
Cô đổi tư thế, ngồi bắt chéo chân trên giường, đá cậu một cái qua lớp chăn, giọng hung hăng: "Anh mới là người sợ ấy!"
"Thế sao lại không cho anh bật đèn?" Cậu không hiểu nổi suy nghĩ của cô.
Mạnh Cẩn không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể ngang ngược ra lệnh: "Không được bật, em nói không được bật là không được bật!"
"Được rồi, được rồi," cậu bất lực đồng ý: "Không bật thì không bật."
Rồi cậu lại hỏi lần nữa: "Rốt cuộc có chuyện gì mà em nửa đêm mò sang đây?"
Cô ấp úng mãi, cuối cùng lí nhí hỏi: "Tối qua, sau khi uống say… em có làm chuyện gì quá đáng không?" Câu hỏi của cô khiến tim cậu lỡ mất một nhịp.
Nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Thế nào là quá đáng?"
Cô nhìn cậu, hơi ngập ngừng rồi giơ ngón tay chọc nhẹ vào má phải của cậu, hỏi: "Như thế này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!