Edit: Ross
Tính xấu của Mạnh Cẩn sẽ phát tác mỗi khi cô bé thức giấc.
Khi vừa mới tỉnh dậy, cô bé đã thấy Mạnh Xuân đang ngủ bên cạnh mình, điều này khiến bé cảm thấy mới lạ.
Mạnh Cẩn là con một nên không có anh chị em, trước đó cũng không có bạn bè chung giường.
Đây là lần đầu tiên.
Không hiểu sao trong lòng cô bé cảm thấy rất an tâm và vui vẻ.
Cảm giác vừa mở mắt ra có người ở bên cạnh thích thật.
Mạnh Cẩn nhìn chằm chằm Mạnh Xuân một lúc, cô bé quyết định ngồi dậy.
Chỉ là sau đó mới phát hiện bọn họ còn nắm tay nhau.
Sợ làm Mạnh Xuân thức giấc, Mạnh Cẩn thật cẩn thận gỡ từng ngón tay ra, sau khi rút tay ra được rồi mới chạy đến bên chiếc bàn bên cạnh, cầm một cây bút mực đen quay lại.
Từ lúc cô bé bật dậy khỏi giường, đôi mi khép chặt của Mạnh Xuân đã rung lên.
Mạnh Cẩn rất nhanh chóng leo lại lên giường, chổng mông nhỏ thật cao, ghé sát vào người Mạnh Xuân, lén lút cười vẽ lên mặt cậu.
Rèm cửa trong phòng không đóng, ánh nắng lọt qua lớp kính chiếu lên người, Mạnh Cẩn thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả đám lông tơ trên mặt Mạnh Xuân.
Chưa được một khắc, Mạnh Thường từ bên ngoài bước vào.
Ban đầu định đánh thức hai đứa nhỏ dậy để ăn trưa, nhưng cuối cùng lại thấy con gái ngồi chổng mông vẽ nguệch ngoạc lên mặt Mạnh Xuân đang ngủ say.
Mạnh Cẩn nghịch ngợm bị Mạnh Thường bắt được, cô nhóc định nhảy xuống giường trốn, Mạnh Thường dẫn trước tóm gọn cô bé.
Người đàn ông cao lớn túm lấy hông Mạnh Cẩn, dễ dàng nhấc bổng cô bé qua đầu, tung lên ước lượng, sau đó một tay ôm lấy cô bé, tay kia bóp mặt bé cười hỏi:
"Sao nghịch vậy con? Còn dám nhân lúc anh trai đang ngủ để trêu anh?"
Mạnh Cẩn làm như hợp tình hợp lý nói:
"Con đâu có vẽ nguệch ngoạc, con vẽ rất nghiêm túc đó."
Còn dám cãi hửm? Mạnh Thường giả bộ nghiêm túc nói:
"Về sau không được bặt nạt anh nữa nghe chưa?"
Mạnh Cẩn nghịch ngợm lè lưỡi, ngoan ngoãn đồng ý: Vâng ạ.
Mạnh Thường đặt cô xuống, nhắc nhở:
"Con đi rửa tay đi, đến giờ cơm trưa rồi."
Khi Mạnh Cẩn đi vào nhà vệ sinh, Mạnh Thường đi đến bên giường, khẽ gọi Mạnh Xuân dậy.
Mạnh Xuân hơi giật mí mắt, sau đó mới mở mắt.
Mạnh Thường cười nhẹ giọng nói:
"Đã đến giờ dậy ăn trưa rồi."
Mạnh Xuân ngoan ngoãn ngồi dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!