Biên tập: Đi Đâu Đấy
Bữa tối giao thừa năm nay, Mạnh Cẩn ăn rất vui vẻ.
Đối với cô, cả gia đình cuối cùng cũng đã tụ họp đầy đủ!
Thi Tư và Mạnh Thường còn cố tình gói hai chiếc sủi cao có đồng xu, nói rằng ai ăn phải chiếc có đồng xu thì sẽ gặp may mắn trong năm tiếp theo. Vì vậy, Mạnh Cẩn ăn thêm vài chiếc sủi cảo, đặc biệt mong chờ sẽ ăn được chiếc "sủi cảo may mắn."
Cuối cùng, khi ăn đến cái cuối cùng, cô thật sự phát hiện có sủi cảo đồng xu trong bát của mình.
Mạnh Cẩn vui mừng nói: "Ôi! Con ăn được rồi!"
Mạnh Thường cười nhẹ nhàng: "Năm mới của Mộng Mộng chắc chắn sẽ thuận lợi, không bệnh tật, không tai nạn."
Mạnh Cẩn vui vẻ cười, tò mò hỏi: "Còn cái kia thì sao ta, ai ăn được chưa ạ?"
"Chưa thấy đâu." Mạnh Xuân đáp.
Mạnh Cẩn thúc giục: "Mọi người ăn nhanh lên, xem ai ăn được chiếc sủi cảo may mắn còn lại…"
Cô chưa nói xong, thì Mạnh Xuân ngồi bên cạnh đã phát ra một tiếng "ừm…"
Cậu nuốt miếng sủi cảo đã cắn một nửa vào miệng, trên miếng sủi cảo còn lại cậu đang dùng đũa kẹp, lộ ra đồng xu.
"Ha" Mạnh Cẩn cười nói: "Anh cũng gặp may mắn rồi!"
Mạnh Xuân mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cậu không nói cho cô biết rằng hai chiếc sủi cảo này là bố và dì Thi cố tình đặt vào bát của họ.
Mạnh Xuân thực ra đã sớm biết. Hai chiếc bánh bao có đồng xu là do dì Thi nấu riêng trong một nồi, sau khi nấu chín, dì Thi đã đặt mỗi chiếc vào một đĩa khác nhau, rồi mới tiếp tục đổ các chiếc sủi cảo thường vào nồi.
Sau đó, bố mang hai đĩa sủi cảo lên bàn, đặt trước mặt cậu và Mộng Mộng.
Khi ăn bữa tối giao thừa, chương trình Gala Tết trên tivi tạo thành âm thanh nền vui vẻ, ngoài trời liên tục vang lên tiếng pháo, không khí Tết tràn ngập.
Ăn xong bữa tối, Mạnh Thường và Thi Tư ngồi trên ghế sofa xem Gala Tết, còn Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lên tầng thay bộ quần áo và giày mới mà dì Thi đã mua cho họ.
Khi hai anh em từ trên lầu đi xuống, Mạnh Cẩn nhìn bố mẹ đang ngồi yên tĩnh xem tivi, rồi quay sang nhìn anh trai, cuối cùng cô liền đẩy nhẹ tay cậu.
Mạnh Xuân quay đầu nhìn cô, cô chỉ chỉ hướng cửa, nói nhỏ: "Chúng ta đi viết ước nguyện nhé?"
Mạnh Xuân gật đầu, rồi lập tức lên tiếng báo cáo với bố mẹ: "Bố, dì Thi, con và Mộng Mộng về nhà cũ một chuyến."
Bố mẹ không hẹn mà cùng nhìn hai anh em.
Mạnh Thường cười nhẹ: "Đi đi, trên đường cẩn thận nhé."
Dì Thi dặn dò: "Mặc thêm áo ấm, đừng để bị cảm lạnh."
"Biết rồi ạ." Mạnh Cẩn vừa đeo găng tay vừa lớn tiếng đáp lại.
Sau đó, hai đứa trẻ thay giày ở huyền quan, rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Khi hai đứa đi rồi, căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Mạnh Thường và Thi Tư.
Mạnh Thường là người phá vỡ im lặng đầu tiên, thấp giọng hỏi: "Em định làm gì…?"
Câu hỏi chưa dứt, cửa nhà đột ngột bị đẩy ra từ ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!