Chương 38: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đấu Đấy

Sau kỳ nghỉ Tết dương, Mạnh Xuân đã thu thập tất cả các biểu mẫu chọn ban của học sinh và giao cho Dương Kỳ Tiến.

Sau đó, cậu đã kéo Mạnh Cẩn cùng nhau ôn luyện mỗi ngày để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ diễn ra sau một tuần.

Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày rưỡi mới kết thúc.

Sau khi thi xong, cả lớp được nghỉ ngay, còn kết quả thi phải một tuần sau mới có thể đến trường nhận bảng điểm.

Mới bắt đầu kỳ nghỉ, Mạnh Cẩn đã rất vui.

Cô suốt ngày ở nhà xem tivi, thỉnh thoảng lại chạy vào phòng học để lướt web. Cô không làm bài tập, việc luyện piano cũng bị bỏ bê, tối thức khuya, sáng thì ngủ nướng.

So với cô, Mạnh Xuân tự giác hơn rất nhiều.

Từ khi quyết định học võ, mỗi ngày cậu đều kiên trì luyện tập.

Vì phải đi học ban ngày không có thời gian, cậu sẽ đến võ quán vào buổi tối luyện một tiếng với thầy.

Vào kỳ nghỉ, cậu dành nửa ngày để luyện võ.

Ngoài luyện võ, Mạnh Xuân còn phải làm bài tập kỳ nghỉ đúng hạn và giám sát cô em gái làm bài tập.

Thêm thời gian nữa, cậu sẽ đến phòng đàn để luyện piano, rồi tự mày mò chơi trống.

Mạnh Xuân có năng khiếu về âm nhạc.

Trống không phải là một cái gì đó quá khó với cậu, cậu đã tự học được một thời gian, hiện giờ chơi cũng khá ổn.

Anh em họ cứ như vậy, một người tự giác, một người buông thả, trải qua một tuần lễ.

Một tuần sau, vào ngày phải đến trường nhận bảng điểm, Thành Phố Thẩm rơi một trận tuyết.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân được tài xế đưa đến trường.

Khi đi vào lớp, Mạnh Cẩn nhất quyết chọn đi trên những nơi chưa có ai đi qua. Cô thích giẫm lên tuyết vì nghe thấy tiếng lạo xạo rất vui tai.

Cô nhảy nhót đi về phía trước, thậm chí không ngại lạnh mà còn đưa tay ra nắm tuyết trên cây sồi xanh ven đường.

Mạnh Xuân theo sau cô, không vội vã, thấy cô vui vẻ thì miệng cũng tự động nở một nụ cười.

Mạnh Cẩn cầm một nắm tuyết vào lớp. Cả lớp đang cố gắng sắp xếp lại chỗ ngồi. Cô sợ làm phiền, nên lại ra ngoài đứng đợi.

Cô tựa vào lan can trong hành lang, tay vẫn giữ nắm tuyết nhỏ, tay cô lạnh cóng nhưng vẫn không nỡ ném đi.

Một lúc sau, Cao Manh từ cầu thang đi đến.

Thấy cô ấy, Mạnh Cẩn lập tức giơ tay lên, cười rạng rỡ nói: Cao Manh!

Cao Manh cũng nhìn thấy cô, mỉm cười.

"Cậu sao lại ở ngoài này?" Cao Manh ngạc nhiên hỏi.

Mạnh Cẩn buột miệng đùa: Đợi cậu đấy!

Úi… Cao Manh nghe xong liền cảm thấy xót hộ:

"Lạnh lắm, vào lớp đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!