Biên tập: Đi Đâu Đấy
Những ngày sau đó, Mạnh Cẩn ngoan ngoãn hoàn thành tất cả các bài tập mà Mạnh Xuân giao cho cô.
Những bài tập dịch Tiếng Anh, cô đều làm một cách nghiêm túc. Những câu không làm được, cô đánh dấu lại để đợi cậu về giải thích.
Những đoạn văn mẫu tiếng Anh hay các bài học ngữ văn mà cậu yêu cầu học thuộc, cô đều chăm chỉ ghi nhớ, và khi kiểm tra, cô đọc lưu loát không sai một chữ.
Đêm cuối cùng trước kỳ thi, Mạnh Xuân đưa cho Mạnh Cẩn một số bài tập trọng tâm và nói:
"Những câu này rất có khả năng sẽ xuất hiện trong đề thi. Nếu không phải nguyên văn, thì cũng chỉ là thay số hoặc cách diễn đạt thôi."
Cậu dặn thêm:
"Em cứ làm trước. Câu nào không làm được thì bỏ qua, đợi làm xong hết, anh sẽ giảng lại."
Dạ! Mạnh Cẩn đáp lại rồi bắt đầu làm bài.
Khi cô hoàn thành và định gọi cậu đến giảng bài, ngước lên, cô thấy Mạnh Xuân đã ngủ gục trên bàn.
Bàn học trong phòng được bố trí dài hơn bình thường, đủ chỗ để cả hai cùng học.
Và giờ đây, anh trai cô – người luôn chăm chỉ và tận tâm – đang gục đầu lên bàn, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Mạnh Cẩn khẽ mím môi, nuốt tiếng gọi Anh trở lại.
Nhìn gương mặt đầy vẻ kiệt sức của cậu, lòng cô không khỏi trĩu nặng.
Học võ chắc chắn rất đau và vất vả, nhưng cậu chưa bao giờ hé môi kể khổ.
Mọi nỗ lực của cậu đều chỉ để giúp cô tốt hơn.
Nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy vừa áy náy vừa xót xa.
Không nỡ đánh thức cậu dậy, cô lặng lẽ ngồi cạnh, cầm giấy nháp vẽ lại hình ảnh anh trai mình đang ngủ. Sau khi hoàn thành bức vẽ, cô cũng gục đầu lên bàn, nghiêng đầu để gương mặt của mình đối diện với cậu.
Trong lúc cô đang ngắm nhìn cậu, Mạnh Xuân dường như cảm nhận được gì đó, khẽ mở mắt.
Vẫn trong trạng thái mơ màng, cậu nhìn thấy khuôn mặt của cô ngay trước mặt mình. Nghĩ rằng mình đang mơ, cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ chạm vào mái tóc cô, rồi vuốt nhẹ lên gò má. Cảm giác dịu dàng ấy khiến Mạnh Cẩn khẽ gọi:
"Anh, tập võ mệt lắm đúng không? Có đau nhiều không?"
Giọng nói của cô rất nhẹ, như sợ làm cậu tỉnh.
Nhưng lời cô lập tức kéo cậu trở lại thực tại.
Nhận ra mình vừa làm gì, Mạnh Xuân giật tay lại như chạm phải lửa, rồi ngồi thẳng dậy, gương mặt thoáng chút lúng túng.
Cô ngồi thẳng lên, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, giơ bức vẽ ra trước mặt cậu:
"Anh xem này, em vẽ anh đẹp không?"
Nhìn bức tranh mô tả cảnh cậu đang ngủ, Mạnh Xuân không trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại:
"Sao không gọi anh dậy?"
"Thấy anh mệt quá nên em không nỡ."
Cô cười nhẹ nhàng đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!