Chương 33: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Đêm đã qua quá nửa, đèn trong phòng ngủ đã tắt được hơn hai giờ, nhưng Mạnh Cẩn vẫn nằm trên giường, đôi mắt mở to trong bóng tối.

Cô không ngủ được.

Trong đầu cô cứ vương vấn hình ảnh bản hòa tấu piano bốn tay tối nay cùng anh trai.

Đây là lần đầu tiên cô được biểu diễn chính thức cùng cậu, niềm vui sướng dâng đầy trong lòng khiến cô thao thức mãi không yên.

Ở phòng bên cạnh, Mạnh Xuân cũng không tài nào chợp mắt, ánh mắt trầm lặng nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.

Sân khấu tối nay vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cậu, khiến tim cậu rạo rực mãi không thể bình lặng. Khi cả thế giới bị bao trùm trong màn đêm tịch mịch, họ ở bên nhau.

Khi ánh sáng sân khấu phủ lên từng cử chỉ, từng âm điệu, họ vẫn luôn ở bên nhau.

Cảm giác ấy, vừa chân thực vừa diệu kỳ, như ngọn sóng lớn cuốn cậu chìm sâu vào dòng chảy của nó. Dù con đường phía trước là ánh sáng hay bóng tối, cậu vẫn sẽ như hôm nay, là người kỵ sĩ trung thành nhất của cô, luôn lặng lẽ dõi theo và bảo vệ cô.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh giấc, Mạnh Cẩn đã nhận được một tin vui bất ngờ.

Bố cô nói, mẹ cô sắp về Thẩm Thành để khởi nghiệp!

Điều này có nghĩa là, gia đình bốn người của họ sắp được đoàn tụ.

Vui mừng không kiềm được, cô túm lấy cánh tay của Mạnh Xuân, nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.

"Thật sao? Thật sao? Bố không lừa con chứ?" Cô cười rạng rỡ, ánh mắt sáng bừng hỏi Mạnh Thường.

Ông bật cười bất đắc dĩ, mở email trong điện thoại cho cô xem.

Khi tận mắt đọc những dòng thư giữa bố mẹ, Mạnh Cẩn mới thực sự tin tưởng. "Ahhhhhhhh!"

Cô vui sướng hét lên, nắm chặt tay anh trai, cả người gần như sắp nhảy múa.

"Anh ơi! Mẹ sắp về rồi! Sau này em sẽ được gặp mẹ thường xuyên!" Đôi mắt cô lấp lánh, gương mặt rạng rỡ nhìn cậu.

Mạnh Xuân nhìn cô nhóc phấn khích đến mức quên hết mọi thứ, không nhịn được bật cười, giọng đầy cưng chiều: "Anh nghe thấy rồi."

Những cung bậc cảm xúc thất thường khiến Mạnh Cẩn có chút rối trí.

Tối qua, cô bị cơn ác mộng do chuyện anh trai bị đánh làm hoảng sợ.

Sáng nay, lại bị tin mẹ trở về làm cô như trên mây.

Hậu quả là, đến trường, cô mới phát hiện mình quên mang bài tập về nhà.

"…"

Ai quên nộp bài tập tiếng Anh đều phải đến gặp thầy cô trong giờ ra chơi để dò bài học thuộc mới được tha.

Nếu không thuộc, sẽ bị chép phạt… năm mươi lần!

Ngồi tại chỗ, Mạnh Cẩn thẫn thờ hỏi anh trai: "Anh ơi, em trốn học về nhà lấy bài tập tiếng Anh còn kịp không?"

Mạnh Xuân bình tĩnh, khách quan đáp: "Không kịp. Em còn phải thu bài tập toán và nộp cho phòng giáo viên trước giờ học tiết đầu tiên."

"Hơn nữa, tiết đầu là tiếng Anh. Em không có thời gian."

"Quan trọng hơn, tự ý rời khỏi trường là trốn học, đến lúc đó, giáo viên chủ nhiệm sẽ tìm em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!